Vương đại tẩu nói xong thì liền quay người đi như bỏ chạy.

Cố Thước tức đến dậm chân, đang tính nhấc chân lên đuổi theo thì lại bị Kiều Liên Liên túm tay giữ lại.

“Mẹ.” Cố Thước sắp khóc tới nơi: “Mới có bấy nhiêu chắc chắn thịt dê nhà bọn họ chưa bán hết, bọn họ lừa gạt chúng ta, chúng ta đến để mua thịt nếu không mai phải bán gì bây giờ?”

“Đừng làm bọn họ khó xử.”

Kiều Liên Liên lẳng lặng nói: “Vân Tịch Lâu là một trong hai tửu lâu lớn nhất ở huyện Tà Dương, Vương đồ tế chỉ là một người bán thịt bình thường mà thôi, đa số thịt đã lột da đều đưa đến Vân Tịch Lâu, số ít còn lại mới bán nhà người trong thôn quê. Hắn không dám đắc tội với Vân Tịch Lâu cũng là chuyện bình thường.”

Tóm lại, kẻ ác chân chính là Vân Tịch Lâu.

Vương đồ tể chẳng qua chỉ là bị tai bay vạ gió mà thôi.

“Nhưng ngày mai chúng ta sẽ không có thịt để bán, cũng không thể kiếm tiền được, nếu không có tiền nhà mình lại trở về như mấy ngày tháng trước đây.” Cố Thước nghẹn ngào lên tiếng.

Khoảng thời gian này cả nhà đều được ăn no mặc ấm, những ngày tháng tốt đến nỗi cô bé không dám tưởng tượng ra, sợ đây chỉ là một giấc mộng.

Bây giờ phải tỉnh mộng rồi sao?

Kiều Liên Liên thở ra một hơi thật dài, tâm tư của cô gái nhỏ rất nhạy cảm, nhìn mấy đứa nhóc ngốc nghếch đứng cạnh đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra kìa, còn Cố Thước thì đã bắt đầu nhọc lòng về tương lai mai sau rồi.

“Đừng sợ.” Nàng sờ đầu cô bé, “Chẳng qua chỉ là không có thịt dê thôi mà, chúng ta bán thịt kho nên dùng thịt gà hay thịt heo đều như nhau cả, trong nhà sẽ không thiếu tiền nữa đâu, chúng ta sẽ không quay lại những ngày tháng trước kia nữa.”

“Thật vậy ư?” Cố Thước ngước đôi mắt đẫm lệ lên.

“Thật, mẹ dùng mạng mình đảm bảo luôn.” Kiều Liên Liên cực kỳ trịnh trọng.

Lúc nào Cố Thước mới nín khóc mỉm cười, sau đó chùi nước mắt rơi trên cánh tay của Kiều Liên Liên.

Kiều Liên Liên: “…”

Mấy mẹ con lại quay về trước sạp bán gà, mua một lúc mười con gà mái già.

Chủ quán cười đến mức thấy răng không thấy mắt, vội cột cả mười con gà vào nhau như xâu kẹo hồ lô rồi còn tặng thêm một cái túi bằng vải bố để đựng gà.

Lúc Ngưu đại thúc đến rước mấy mẹ con, trông thấy một túi đựng vật còn sống mà bị hù cho nhảy dựng.

“Đây là sao vậy? Không kho thịt dê mà chuyển sang kho thịt gà à?”

“Chúng con bị người…” Cố Thước mở miệng toan lên án thì bị Kiều Liên Liên cắt ngang câu chuyện: “Tại thấy cứ dê mãi sợ người ta ngán nên đổi khẩu vị thôi mà.”

Ngưu đại thúc cười ha hả gật đầu: “Tay nghề của Tiểu Kiều tốt như vậy, làm gì ăn cũng ngon hết.”

Quay về nhà cũ.

Cho dù Kiều Liên Liên có cam đoan sẽ không vì chuyện buôn bán mà làm ảnh hưởng trong nhà, nhưng cảm xúc của bọn nhỏ vẫn không tránh khỏi chút chán chường.

Ngay cả thím Lưu tới phụ giúp cũng nhận ra.

Bà kéo Kiều Liên Liên sang một bên dò hỏi: “Tiểu Kiều, bọn nhỏ bị ai ăn hiếp hả?”

Kiều Liên Liên phất tay: “Không có gì đâu thím, bọn nó còn nhỏ tuổi, thấy vài chuyện nên dễ sinh lo lắng thôi, thật ra không có gì hết.”

Thím Lưu gật đầu.

Cuối cùng bà cũng coi như hiểu được rằng tuy trông Tiểu Kiều gầy gò yếu đuối, nhưng thực ra nàng là người có chủ kiến, cũng thông minh và lanh lợi, tính cách không giống như có thể để cho người khác xoa tròn hay bóp bẹp.

Bà không nhọc lòng nữa mà quay đầu giúp vặt lông gà.

Kho gà khác với kho thịt dê, thịt dê cần phải nấu chín kỹ, có nấu lâu hơn chút cũng không sao.

Còn gà thả vườn của nhà nông tự nuôi thì không thể nấu như thế được, nếu không có thể miếng thịt sẽ rã không gắp được mất.

Thịt dê không có da, chủ yếu là ăn thịt, còn thịt gà có da nên phải xử lý cho cẩn thận.

Đầu tiên ngâm cả con gà đã sơ chế vào nước lạnh nửa giờ, lọc bỏ máu, cho vào nồi nước lạnh rồi chần qua nước sôi để đun đông máu.

Sau khoảng nửa tách trà thì lấy ra cho vào nồi rỗng, thêm rượu gạo, nước tương, đường phèn, một lượng lớn hạt tiêu Tứ Xuyên khô, ớt, hoa hồi và các gia vị khác vào, sau đó đun lửa lớn rồi giảm lửa nhỏ đun khoảng nửa chén trà, đợi đến khi đũa có thể dễ dàng xuyên qua cả con gà là thịt gà kho đã chín.

Thịt gà kho khi chín có vị ngọt và cay của hạt tiêu, có chút độ đàn hồi đặc trưng của thịt gà, kết hợp với lớp da gà hơi dai, càng nhai càng thấy thơm và dai.

Mấy đứa trẻ ăn không ngừng nghỉ, ngay cả thím Lưu cũng ăn được non nửa con gà.

 “Thím, ăn thêm cái đùi gà đi. Kiều Liên Liên xé cái đùi gà đưa qua.

Thím Lưu liên tục xua tay, “Trời ơi, ăn không nổi nữa. Thím trước giờ không có ăn nhiều gà như vậy, thật sự ăn ngon quá. Không tanh như thịt dê, cay cay ngọt ngọt, phải uống miếng nước cho bớt vị đã.”

Hương vị vừa cay vừa ngọt rất hấp dẫn, cho dù cay xè lưỡi vẫn muốn ăn, càng cay càng ăn, càng ăn càng cay, lặp đi lặp lại không dừng được.

Trước khi ăn cơm Kiều Liên Liên đã dự tính trước, chuẩn bị hai nồi nước sôi để nguội, kết quả vẫn hết sạch.

Sau khi ăn xong, nàng rửa chén đũa về đã thấy mấy đứa trẻ nằm trên giường ôm bụng, một bên lau dầu mỡ quanh miệng, một bên lẩm bẩm: “Mẹ, thịt gà này nhất định bán chạy, ăn quá ngon, còn ngon hơn thịt dê.”

Không còn phiền muộn như lúc trước.

Kiều Liên Liên mỉm cười không nói gì.

Ngày hôm sau, mấy mẹ con lại dốc hết sức mang theo chín con gà đã bảo quản tốt, ngồi trên xe lừa của Ngưu đại thúc, hùng hùng hổ hổ đi về phía chợ của trân Tây Dương.

Chỉ là khi đến quầy hàng mới phát hiện đã bị người khác chiếm chỗ.

Chiếm chỗ là một người bán củ cải, chủ quán cao to mặt đầy dữ tợn, nhìn đã thấy khó ở chung.

Kiều Liên liên đi thẳng đến vị trí bên cạnh bày hàng.

“Mẹ, bọn họ thật quá đáng, đến quầy hàng của chúng ta cũng chiếm mất.” Cố Thước tức giận bất bình.

“Cứ chiếm thoải mái, con phố này dài như vậy, có giỏi thì chiếm hết đi.” Kiêu Liên Liên lạnh nhạt nói, tay không ngừng bày biện, đem thớt với dao bày ra.

Cố Thước ở bên cạnh xếp giấy dầu, Cố Thành đem dây thừng cùng tiền lẻ xếp gọn.

Tất cả đã chuẩn bị xong.

Kiều Liên Liên mở ấm sành, hương thơm cay ngọt bay ra, đâm thẳng vào mũi của người xung quanh.

Thơm, thật là thơm!

Không chỉ người qua đường mà ngay cả chủ quán củ cải bên cạnh cũng phải nhìn trộm, nuốt nước miếng.

“Ái chà, Kiều nương tử sao hôm nay không bán thịt dê?” Có khách quen cười hỏi.

“Sợ mọi người ngày nào cũng ăn thịt dê sẽ ngán, hôm nay đổi sang gà.” Kiều Liên Liên cười nói “Món này hương vị rất khác với thịt dê, Lý đại ca có muốn nếm thử hay không?”

“Không cần thử, lấy luôn cho ta nửa con mang đi.” Vị khách xua tay cười: “Cả nhà ta đều thích ăn món kho của cô, ta rất thích mùi vị này, kho món gì ta đều ăn.”

“Được.” Kiều Liên Liên giơ dao phay, nâng cao tay chặt nửa con gà, bọc lại bằng giấy dầu, xong lấy dây thừng cột lại. Khách mua hàng sẽ mang về như vậy.

Hôm nay, Kiều Liên Liên chuẩn bị tất cả chín con gà, chưa đến một canh giờ đã chỉ còn lại nửa con.

“Mẹ, bán xong nửa con này chúng ta về nhà sao?” Cố Thước nói nhỏ.

Kiều Liên liên lắc đầu: “Không, nửa con này không bán..

“Vì sao hả mẹ?” Cố Thước ngơ ngác.

“Cứ nghe mẹ” Kiều Liên Liên đem nửa gà còn dư bọc lại rồi thu dọn quầy hàng.

Mấy mẹ con đi đến sạp bán gà hôm trước.

“Ông chủ, cho ta mua mười con gà nữa” Kiều liên Liên chào hỏi.

Ông chủ hôm qua vẫn còn tươi cười bán thị nay vẻ mặt chua xót: “Cái này… Cái này...”

Thật ra ông rất muốn giống như lão Vương bán thịt nói bán hết rồi, nhưng mà ai bảo của hắn là sạp gà, gà vẫn đang trong lồng, thật sự không có nơi nào để trốn.

Ông chủ ậm ừ một lát, cuối cùng vẫn nói thật “Kiều nương tử, có người… Không cho ta bán gà cho cô, xin lỗi, xin lỗi.”

Kiều Liên Liên mím môi không nói gì.

Cố Thước ở bên lại nổi đóa: “Các ngươi một người, hai người đều làm sao vây, hôm qua không sao, hôm nay lại trở mặt, chẳng lẽ chúng ta mua thịt không trả tiền sao?”

“Thước Nhi, không thể trách ông chủ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play