"Mẹ ta đi gánh nước rồi." Cố Thước cố tình nói dối nhằm đe dọa Cố đại tẩu: "Mẹ sẽ về ngay thôi, các người mau rời khỏi đây đi."

"Vậy ư." Cố đại tẩu trề môi rồi mạnh tay đẩy cửa ra một cái, ngông nghênh bước vào sân, "Nếu cô ta quay về thì ta cũng không sợ. Ta là bác cả của mày, đây là đường ca của mày. Chúng mày chính là huynh muội có chung dòng máu. Một con ả mẹ kế như cô ta có tư cách gì mà không cho bọn ta vào đây."

"Bà..." Cố Thước tức đến nỗi hai mắt đỏ bừng, nhưng không đủ sức để ngăn cản.

Cố đại tẩu cũng không hề e dề mà sờ cái này mó cái kia, lúc nhìn thấy hai cái đầu dê mà Kiều Liên Liên đã sơ chế xong để trong bếp thì hai mắt nàng ta lập tức tỏa sáng.

"Đại tẩu này." Cố nhị tẩu kéo nàng ta: "Mẹ kêu chúng ta đến đây để làm thân với bọn nhỏ đấy."

Cố đại tẩu lúc này mới rút cái tay đang vuốt ve đầu dê về, trái lại lại túm chặt lấy Cố Thước: "Thước Nhi, bà nội rất nhớ con, theo bác về nhà ăn trưa thôi nào.”

"Không đi."

Cố Thước nhìn nàng ta một cách đề phòng: "Bà đừng có mà ngấp nghé thịt dê nhà ta, đây là của mẹ ta mua."

"Cái gì mà nhà mày nhà ta, một bút không viết ra được hai chữ Cố, bọn ta và mày đều là người một nhà cả." Cố đại tẩu cười, sau đó âm thầm siết mạnh tay cô bé, "Đi, chúng ta về nhà."

"Ta không đi."

Cố Thước dùng sức giãy giụa, làm cho đệ đệ và muội muội giật mình tỉnh giấc. Cố Lâu kéo cái chân què lảo đảo chạy ra, giống như nghé con vọt tới trước mặt Cố đại tẩu, "Buông tỷ tỷ của ta ra, buông tỷ tỷ ta ra."

"Thằng oắt kia, mày đâm ai đấy, đó là mẹ của tao." Cố Tráng đứng cạnh trở tay túm cổ áo của Cố Lâu quăng qua một bên.

"Tam ca, Tam ca."

Cố Chung thấy không rõ lắm, lo lắng chạy đến thì lại ngã luôn xuống đất.

Cố Ca hoảng sợ không thôi, cô bé ngồi xổm tại chỗ gào khóc inh ỏi.

Cô bé vừa khóc vừa nức nở gọi: "Mẹ ơi, mẹ ở đâu, mẹ ơi..."

Kiều Liên Liên vừa vọt vào viện thì ngay lập tức chứng kiến

tình cảnh này, nàng cảm thấy da đầu như tê dại, tay chân lạnh toát, một ngọn lửa giận từ tận đáy lòng đột ngột trào lên, gần như muốn đốt nàng thành tro tàn.

Nàng đột nhiên tiến một bước rồi nhảy lên.

Cố Thành đến sớm hơn nàng nửa bước.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn khớp với nhau, một người quay sang trái, đầu tiên nắm chặt tay Cố đại tẩu, sau đó vật nàng ta qua vai rồi quăng thẳng xuống đất, cuối cùng vươn chân ra dẫm mạnh lên ngực nàng ta.

Một người khác thì ở bên phải siết chặt hai nắm tay sắc bén đấm liên tiếp vào bụng Cố Tráng, đánh cho gã lùi lại khoảng năm bước.

Trong viện bỗng trở nên yên tĩnh.

Hai mẹ con xuất hiện một cách đột ngột, động tác tấn công lại quá nhanh.

Chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì hai mẹ con Cố đại tẩu đã nằm dưới đất rên rỉ “Ai da”, “ Ui da”.

"Các ngươi..." Cố nhị tẩu sợ đến mức lùi lại hai bước, nàng ta đã sớm nghe nói nhà lão tam đã trở nên lợi hại, đánh người không hề nương tay.

Tuy nhiên, tai nghe không bằng mắt thấy, cuối cùng khi thấy nàng ta cũng bị hết hồn và cả hoảng sợ.

"Ta đã nói rồi, đừng động vào bọn nhỏ."

Kiều Liên Liên gần như thốt ra từng chữ từ kẽ răng: "Lần một không nghe, lần hai không nghe, ngươi muốn chết sao?"

Nàng nói quá nghiêm túc, ánh mắt quá ác độc, dường như chỉ ngay giây tiếp theo thôi sẽ ra tay giết người ngay.

Cố đại tẩu bị dọa đến mức câm nín, không dám kêu cũng không dám khóc, chỉ lắp bắp nói: "Chúng ta... Chúng ta có lòng tốt tới... Tới gọi bọn nhỏ về... Ăn cơm... Là bà nội bọn nhỏ kêu."

"Đúng vậy, là bà nội bọn nhỏ kêu chúng ta tới." Nàng ta không hề do dự mà đẩy hết mọi thứ lên đầu bà cụ Cố, sau đó còn kéo Cố nhị tẩu xuống nước cùng: "Nếu không tin, cô có thể hỏi nhị tẩu của cô xem."

Cả hàm răng của Cố nhị tẩu run lên, nào còn thốt nổi thành lời.

Kiều Liên Liên cũng không hỏi, nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cố đại tẩu một cái rồi xoay người ôm Cố Ca đang khóc lên:

“Ca Nhi đừng sợ, mẹ về rồi đây.”

Nàng dùng giọng điệu dịu dàng của người mẹ và hành động vuốt ve để dỗ dành bé con, làm cho Cố Ca cũng dần nín khóc.

“Mẹ ơi, Ca Nhi sợ quá.” Cố Ca dùng cánh tay ngắn ngủn nhỏ xinh ôm chặt lấy cổ nàng, “Ca Nhi muốn mẹ cơ.”

“Mẹ đây, mẹ đây.” Trái tim Kiều Liên Liên gần như cũng rung động theo

Cố nhị tẩu ngẩn người nhìn nàng, không thể tin được sự dịu dàng này và con người đằng đằng sát khí Tu la vừa nãy là một.

Nhà lão tam, quả nhiên là không còn giống trước nữa.

Bên kia, Cố Thành cũng đỡ đệ đệ muội muội dậy rồi đẩy ra bảo vệ sau lưng.

“Chúng ta sẽ không trở về.” Thiếu niên nhỏ nói với âm thanh trong trẻo lẫn vài phần lạnh lùng, rõ ràng giọng không hề cất cao mà lại tỏa ra một khí thế không thể nào lơ đi được, “Đây là lần thứ hai các người xâm phạm nhà của chúng ta, ta đã cho các người trả cái giá nhỏ, nếu các người còn dám tới khinh nhục đệ muội ta, ta nhất định phải bắt Cố gia trả nợ máu.”

Cái giá nhỏ ư?

Khẩu khí của thằng nhóc này lớn thật đấy.

Cố đại tẩu hậm hừ một tiếng, không để ở trong lòng, “Không về thì không về, một đám vong ơn bội nghĩa, Cố gia phí công nuôi dưỡng chúng bây hơn nửa năm, nuôi chó còn lợi hơn nuôi tụi bây.”

“Nhà lão nhị, Tráng Tráng, chúng ta đi.”

Ba người lần lượt ra về, lúc đầu còn không cảm thấy gì, kết quả đi đến nửa đường, Cố Tráng phun ra một búng máu, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Cố đại tẩu thế mới hiểu cái giá nhỏ là có ý gì, giờ có hối hận cũng đã chậm, nàng ta chỉ có thể khóc lóc đưa con vào y quán.

Nhà cũ của Cố gia.

Ăn cơm chiều xong, mấy đứa nhỏ đều đi ngủ.

Kiều Liên Liên nói chuyện với Cố Thành: “Con đả thương Cố Tráng thật à?”

“Vâng, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, qua mấy ngày là khoẻ.” Cố Thành gật gật đầu.

Từ nhỏ cậu bé đã luyện võ, cân đo công lực đánh ra cực kỳ vững chắc.

Hai quyền hồi trưa nhìn như hung mãnh, nhưng trên thực tế không nghiêm trọng lắm, chỉ mới cái loại này đã có thể hù dọa người nhà họ Cố hiệu quả, song cũng là lực đạo không đến mức khiến người nhà họ Cố vì vậy mà liều mạng với bọn họ.

Đứa nhỏ này, thật sự rất thông minh.

Không hổ là vai ác lớn nhất của quyển sách này, còn tuổi nhỏ tâm địa đã không hề tầm thường.

Trước kia lúc Kiều Liên Liên đọc sách cảm thấy vai ác này đặc biệt đáng sợ, giết người vô cớ, khiến cho kẻ thù nào cười cợt bàn tán về mình đều tan thành tro bụi.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn xoa đầu cậu bé này.

Nghĩ như vậy, Kiều Liên Liên cũng làm thật luôn.

Một chút thôi.

Chà, tóc còn rất mềm, hình như cũng không có kháng cự.

Hai cái, ba cái.

Cố Thành vẫn không hề nhúc nhích.

Kiều Liêu Tiên bỗng có cảm giác khó tả như vừa tự hào, lại như là kiêu ngạo.

Mãi cho đến khi đầu tóc đen nhánh của Cố Thanh rối thành ổ gà thì cậu bé mới đen mặt tức tốc né đầu ra, tránh đi bàn tay tội ác của mẹ kế.

Sinh vật như mẹ này thật đáng sợ.

Tuy rằng chân dê kho bán rất đắt hàng nhưng suy xét đến sức chi tiêu của bá tánh ở trấn Tây Dương, Kiều Liên Liên cũng không mù quáng tăng thêm số lượng thịt kho.

Vẫn là hai đầu dê như cũ, bán hết là ngưng.

Chưa bao giờ có đồ dư thừa mới có thể kích người mua tranh nhau.

Quả nhiên, hôm nay còn bán nhanh hơn cả hôm qua, mới có nửa canh giờ mà cũng chỉ dư lại hai chân dê.

“Tiểu nương tử, dư lại ta mua hết.”

Bích Tùng chạy điên cuồng đến đây, người còn chưa đến mà âm thanh đã tới trước.

Kiều Liên Tiên có ấn tượng với hắn, nhịn không được mà mím môi cười, “Năm cân ngày hôm qua công tử đã ăn xong rồi ư?”

“Năm cân thịt nghe thì nhiều đó mà ăn chả bõ bẽn gì hết, huống chi, còn không phải một mình ăn.” Bích Tùng trưng ra vẻ mặt đau khổ.

Gia tỉnh bất thình lình, không nói hai lời mà bắt đầu đi tìm đồ.

Giáng Xuân khuyên gia ăn chút gì đi thì gia cự tuyệt.

Trong lòng Bích Tùng mừng thầm, Giáng Xuân không ăn thịt dê, cái này hắn có thể độc chiếm.

Ai biết khi gia tìm được đồ rồi lại chịu ăn nhiều hơn, chia hết một nửa phần thịt của hắn.

Đây là ăn thử rồi nghiện luôn đấy ư?

Cõi lòng Bích Tùng hoảng sợ, âm thầm quyết định hôm nay nhất định phải dậy sớm chút mua nhiều hơn về.

Kết quả sáng sớm lại không thấy gia đâu.

Hỏi Giáng Xuân, Giáng Xuân cũng nói không được lý do, làm hại hắn tới trễ một chút, chỉ còn lại hai cái chân dê.

“Lấy hết cả luôn sao?”

Kiều Liên Liên không chắc lắm mà hỏi lại một câu: “Hai cái chân này cũng chừng mười cân đó, chỉ sợ công tử ăn không hết thôi.”

“Không thành vấn đề, ta ăn sạch, nhất định sẽ không lãng phí.” Bích Tùng vỗ ngực bình bịch, “Tiểu nương cứ gói lại cho ta.”

Kiều Liên Liên yên lòng, sau đó cắt chân dê thành từng miếng, lấy cân cân trọng lượng rồi dùng giấy dầu đóng gói.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Bích Tùng lòng vui phơi phới xách theo thịt đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play