Thịt kho của Kiều Liên Liên rất được hoan nghênh, khoảng hai cái đầu dê, dù có ăn luôn một cái chân trước đó thì lượng thịt còn lại cũng khá là nhiều.
Tuy nhiên chỉ vỏn vẹn chưa đến một canh giờ đã bán hết sạch.
"Thịt của mẹ được người ta thích lắm đó." Cố Lâu gặm một khúc xương dê, nói ậm ừ trong miệng không rõ.
"Tất nhiên rồi, thịt của mẹ làm ngon lắm, nhiều khách hàng quen biết nữa." Cố Thước nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, đó." Cố Ca cũng nói không quá rõ ràng, nhưng không sao, cô bé sẽ gật đầu rồi nói theo tỷ tỷ của mình.
Cố Thành lắc đầu, rõ ràng hết sức bất lực với đệ muội nhà mình.
"Đại ca, ăn thêm đi nè!" Cố Lâu sách cầm một khúc xương đã ăn xong trên tay, rồi lại nhắm tới một khúc khác.
"Đệ ăn nhiều quá." Cố Thành nhăn mày.
Kiều Liên Liên mím môi cười: "Nó chịu ăn thì con cứ để cho nó ăn, dù sao cũng là xương dư lại, không thể bán được nữa."
Có lắm lúc, đứa nhỏ hoạt bát thích ăn lại là điều tốt.
Chỉ sợ là sợ nó không hoạt bát thôi.
Ánh mắt Kiều Liên Liên dừng lại trên người Cố Chung vẫn luôn không nói một từ.
Đứa bé này có đôi mắt không tốt lắm, lúc ở trong nhà thì thả lỏng nhưng khi tới nơi xa lạ thì càng không dám lộn xộn, cứ mãi thu mình trong một góc nghe các ca ca tỷ tỷ ở đó cười đùa.
Nếu nói không hâm mộ thì không thể nào.
Nhưng dường như cậu bé đã thành quen, cứ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ như vậy đó, không nhìn dáo dác xung quanh cũng không cười không đùa, hệt như một ông cụ ở tuổi xế chiều vậy.
Cơ mà thằng bé còn chưa đầy 6 tuổi nữa.
Kiều Liên Liên thở dài, tay nhẹ nhàng nhấc, lấy một lọ thuốc nhỏ mắt ra từ phòng thí nghiệm.
Mấy ngày gần đây, Kiều Liên Liên đã quan sát Cố Chung khi cậu nhóc ngủ. Cậu nhóc bị căn bệnh tăng nhãn áp từ khi mới sinh, bệnh này sẽ ngày càng làm suy giảm thị lực theo tuổi tác, cuối cùng sẽ trở thành người mù hoàn toàn.
Có thể nói ở thời đại này, không có cách nào chữa khỏi căn bệnh này.
Nhưng Kiều Liên Liên không giống vậy. Nàng có kiến thức và công nghệ y học tiên tiến của thế kỷ 21, cùng với các sản phẩm y tế tiên tiến.
Lọ thuốc nhỏ mắt này chính là một trong những loại thuốc mà nàng đã phát minh để giảm thiểu triệu chứng của căn bệnh tăng nhãn áp.
Tuy nhiên, hầu hết bệnh nhân mắc căn bệnh này thường là người lớn tuổi, không có con cái, càng không phải là trẻ em như Cố Chung, nên Kiều Liên Liên không chắc chắn liệu thuốc có thể giúp Cố Chung trị khỏi bệnh của cậu nhóc hay không.
Vào lúc này, nhìn thấy bé Cố Chung vẫn ngồi im lặng trong góc không nói lời nào thì Kiều Liên Liên không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.
Có thể khá lên hay không thì phải thử điều trị mới biết được.
Mấy mẹ con dọn dẹp sạp hàng xong xuôi, nhác thấy có thằng nhóc tham ăn Cố Lâu ở đây, Kiều Liên Liên bèn cố ý lấy ra hai mươi đồng tiền mua một vài món ăn vặt.
Khi trở về vẫn ngồi xe lừa của đại thúc Ngưu, Kiều Liên Liên lấy ra một chén sườn dê cố ý để dành đưa cho ông.
Đại thúc Ngưu đẩy trả vài lần, cuối cùng cũng đành nhận lấy.
Chỉ là lần này ông kiên quyết từ chối nhận tiền xe.
"Tiểu Kiều à, ta đã nhận đồ ăn rồi thì không thể lấy thêm tiền xe nữa. Nếu cô cứ khăng khăng đưa tiền, ta sẽ không lấy thịt nữa đâu đấy."
Đại thúc Ngưu thật thà thẳng tính, nói được làm được.
Kiều Liên Liên không có cách nào, chỉ có thể thu hồi đồng tiền rồi mang bọn nhỏ trở về căn nhà cũ nát.
Trải qua một buổi sáng bận rộn, mấy đứa trẻ đã mệt mỏi rã rời, vừa rửa mặt sơ qua xong là chui hết đi ngủ.
Chỉ có bé Cố Chung không ngủ mà buồn chán ngồi ở cửa sổ ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Kiều Liên Liên đưa lọ thuốc nhỏ mắt đến trước mặt cậu nhóc.
“Mẹ.” Cố Chung ngẩn ra, cậu nhóc không thấy rõ người trước mặt nhưng nhận ra được bóng dáng của Kiều Liên Liên, “Sao vậy ạ?”
“Chung Nhi à, mẹ nói với con chuyện này.” Kiều Liên Liên ngồi ở bên người cậu nhóc, thấp giọng nói: “Lần trước mẹ gặp được một cao nhân, người đó cho ta một lọ nước thuốc, nói rằng chỉ cần nhỏ vào trong mắt là có thể thấy rõ thế giới này, tuy nhiên tùy người mà khác nhau, có thể có người nhìn thấy rất rõ ràng, cũng có người không thấy rõ lắm, con… Có muốn thử xem sao không?"
Cố Chung ngẩn ngơ.
Thấy rõ… Thế giới này sao?
Cậu nhóc cúi thấp đầu xuống, “Mẹ, tuy rằng con thấy không rõ lắm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mù lòa, con vẫn có thể phụ mẹ làm việc.”
Ý ngoài lời, lại là sợ bị đuổi đi.
Kiều Liên Liên thở dài, sờ sờ đầu của cậu nhóc, nói nhỏ: “Con yên tâm, dù đôi mắt của con thế nào thì mẹ vẫn sẽ không bỏ rơi con.”
Cố Chung lúc này mới thở hắt ra nhẹ đến mức không nghe thấy.
“Vậy nước thuốc kia…” Kiều Liên Liên lại đặt ra một câu.
Cố Chung không chần chừ gật đầu, “Dùng ạ.”
Chỉ cần mẹ không bỏ rơi cậu nhóc thì cậu không sợ điều gì cả.
Dù cho có mù cũng không có gì quan trọng.
Dưới sự trợ giúp của Kiều Liên Liên, Cố Chung bóp hai giọt nước nhỏ vào mắt, vừa mới bắt đầu cậu nhóc trở nên rất dè dặt, sau khi thích nghi được rồi, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong toàn bộ con mắt, bấy giờ cậu nhóc mới thoải mái kinh ngạc cảm thán thành tiếng.
“Mẹ, hình như con... Hình như thấy rõ hơn một chút...”
“Ừ, tạm thời chúng ta đừng nói ra, để sau này cho mọi người một bất ngờ luôn, được không?” Kiều Liên Liên cười nhẹ.
“Vâng, đây sẽ là bí mật của chúng ta.” Cố Chung chớp mắt, khuôn mặt u ám ảm đạm nay đã rạng ngời hơn trước.
Sau bữa trưa, Kiều Liên Liên quyết định đi lên núi để kiểm tra xem có thu hoạch được gì không.
Cố Thành vẫn cứ khăng khăng theo sau.
Kiều Liên Liên không có cách nào khác, chỉ có thể vác theo cái đuôi nhỏ này một lần nữa, hai mẹ con khiên hai cuộn dây thừng và bao tải lên núi.
Trên đường, họ gặp người của Cố Gia thôn, mấy người đó thấy tư thế vác đồ của bọn họ thì trêu chọc: “Hai mẹ con các ngươi cũng phải đi săn à?”
“Chúng ta có thả bẫy săn ở trên núi, bây giờ đang đi lên xem.” Kiều Liên Liên cười tủm tỉm trả lời.
Đáng tiếc là không có gì để thu hoạch cả. Bẫy săn trống rỗng, kẹp bẫy thú cũng trống trơn.
Kiều Liên Liên thở dài.
Cố Thành đứng bên cạnh an ủi nàng: “Hôm nay không có gì, có lẽ ngày mai sẽ có thôi, săn thú thường dựa vào may mắn mà.”
Kiều Liên Liên nhìn cậu bé bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nàng phải nói với đứa con cả này thế nào đây, nàng không phải thở dài vì không có con mồi, mà vì việc đeo theo cái đuôi nhỏ này khiến nàng không thể dùng cây súng A7nhỏ để ngắm bắn săn mồi.
Nhưng thôi, dù sao hôm nay nàng cũng đã mua được hai cái đầu dê, đủ để bán ngày mai. Hai mẹ con nhanh chân trở về nhà.
Còn chưa kịp bước vào cửa, bọn họ đã nghe thấy Cố Thước đang gào khóc: “Chúng ta không về đâu, bà thả ta ra, thả ta ra."”
Kiều Liên Liên ngay lập tức giật mình.
Cố Thành cũng hoảng sợ, giống như một con mèo nhỏ mà lao vút vào sân nhà.
Lại nói về thời gian cỡ một chén trà nhỏ trước đó.
Sau khi Kiều Liên Liên dẫn Cố Thành đi không bao lâu thì Cố Thước đã thức dậy.
Cô bé đầu tiên là xuống giường rồi đắp chăn ngay ngắn lại cho các em nhỏ, sau đó đi vào bếp để dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc này, cánh cửa lớn của ngôi nhà cũ lại vang lên tiếng gõ.
Cố Thước tưởng rằng mẹ cùng đại ca đã trở về, lập tức phấn chấn ra mở cửa, nhưng lại thấy những người mà cô bé vốn ghét nhất trần đời.
Đại tẩu Cố gia, nhị tẩu Cố gia, còn có một đường ca là con cả của đại tẩu.
Trước đó ở nhà họ Cố, mấy huynh đệ tỷ muội Cố Thước ăn không ít khổ của bọn họ.
Bác cả đạo đức giả, thường xuyên ép bọn nó phải làm điều này điều kia, bác hai thì thờ ơ lạnh nhạt, đôi khi còn lén dùng vài mánh khóe ranh ma làm cho bọn nó càng mệt mỏi hơn. Còn đường ca ghê tởm hơn nữa, thường xuyên bắt nạt tỷ đệ bọn nó, đến nỗi đại ca cũng bị tên đó hành không ít.
Những người này đến đây làm gì?
Cố Thước lạnh mặt, nâng tay lên đóng cửa lại ngay lập tức.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"Này, Thước Nhi à, mẹ kế mày đâu?" Cố đại tẩu dùng một tay chặn cổng lại, cười hì hì hỏi.
Khóe môi Cố nhị tẩu hơi nhúc nhích.
Rõ ràng bọn họ đã thấy nhà lão tam rời đi rồi mới cố ý đến đây, thế mà lại còn hỏi, đại tẩu đúng là dối trá mà.