Ngày hôm sau, để tránh những người không liên quan, Kiều Liên Liên dậy rèn luyện còn sớm hơn trước, cứ nghĩ rằng có thể im lặng hoạt động, kết quả vừa rửa mặt xong đã thấy Cố Thành.
“Con... Dậy sớm như vậy làm gì?” Kiều Liên Liên giật mình “Trời lạnh, mau trở về ngủ đi.”
Cho dù có là luyện công thì cũng không phải là như vậy, trời còn chưa sáng nữa.
“Ta không ngủ được.” Cố Thành nhíu mày, nhìn bẫy thú cùng lồng sắt đã được đóng gói sẵn: “Bà muốn đi đặt bẫy thú sao, ta đi chung với bà.”
Đứa trẻ này, mới có chín tuổi đầu, cao còn chưa tới bả vai nàng mà khi nói chuyện lại mang giọng điệu khiến người khác không thể từ chối được.
Kiều Liên Liên nhướng mày, còn chưa kịp nói gì thì lại nghe Cố Thành nói:
“Ta biết bà biết săn bắn, lồng sắt bẫy thú chỉ là để qua mắt người khác, nhưng cũng chỉ có ta biết mà thôi, bà hẳn là cũng không muốn để người khác biết chứ.”
Hừ, cái tên phản diện này, thế mà dám uy hiếp nàng.
Kiều Liên Liên nghiến răng, trừng mắt lườm. Cố Thành không hề sợ hãi mà còn bình tĩnh nhìn lại.
Một lúc lâu sau, Kiều Liên Liên chịu thua.
Đúng vậy, tuy rằng nàng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, nhưng đứng trước mặt nàng chính là nhân vật phản diện tàn nhẫn nhất trong sách, mặc dù nó còn nhỏ, còn là con của nàng.
“Được rồi, vậy cho con đi theo.”
Kiều Liên Liên buồn rầu đeo lên lồng sắt và bẫy thú, chỗ này phải mấy chục cân sắt, thanh niên trai tráng đeo còn phải còn phải cố hết sức mà nàng không hề cảm giác gì, sau đó đóng cửa lại cùng Cố Thành lên núi.
Nơi Cố Gia thôn dựa lưng vào là một ngọn núi hoang, đỉnh núi rất to, động vật phong phú, rất nhiều thôn dân vùng lân cận đều đặt bẫy và lồng sắt để bắt dã thú, bán thú còn sống hay lấy thịt đều có thu nhập.
Vì có thể bắt được nhiều con mồi đáng giá, cũng để tránh đụng người cùng thôn, Kiều Liên Liên lựa chọn đi sâu vào núi mấy dặm.
Nơi này gần giữa núi, động vật cũng nhiều hơn, ngay cả cây cối cũng to hơn bên ngoài rất nhiều, thêm cả lá thối rụng, các loại sâu bọ không biết tên.
“Thành Nhi có sợ không?”
“Không sợ.” Cố Thành rất bình tĩnh trả lời, “Có bà ở đây, bà sẽ bảo vệ ta.”
Thằng nhóc này thật không biết nói đùa, nhưng mà lời nói coi như êm tai, Kiều Liên Liên không so đo với nó, mỉm cười đem bẫy thú bố trí tốt xong lấy lá khô che lại.
Làm xong tất cả hai mẹ con trở về nhà cũ.
Vừa lúc bọn trẻ thức dậy, Kiều Liên Liên làm một chút đồ ăn sáng, mọi người ăn uống no đủ bắt đầu phân công công việc.
“Hôm nay vẫn là bé ba và bé tư ở nhà, những người khác cùng mẹ đi chợ bán thịt, như vậy được không?” Kiều Liên Liên hỏi.
Bốn đứa trẻ chưa có ý kiến, chỉ có Cố Lâu cao giọng ồn ào: “Mẹ, con cũng muốn đi bán thịt, con không muốn ở nhà, ở nhà với em tư buồn lắm, nó không chơi với con.”
Cố Lâu hiếu động, Cố Chung lại trầm tính, hai tính cách trái ngược ở bên nhau, khó trách Cố Lâu thấy buồn.
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng.
Cố Lâu nhớ tới em năm trước khi đi ngủ còn mím môi tỉ mỉ đếm đồ ăn vặt trong chợ thì nước dãi thằng bé lập tức chảy tận ba nghìn thước, lau không sạch được.
Không được, hôm nay dù có nói gì đi chăng nữa thì nó đều không thể ở nhà, nó cũng muốn theo đi bán thịt.
“Mẹ, con cũng muốn đi giúp đỡ mẹ.” Cố lâu ôm chân mẹ kế làm nũng.
Kiều Liên Liên vô cùng bất đắc dĩ. Tên quỷ nhỏ này sắp đem nước miếng lau ướt hết quần áo nàng rồi, lại còn che che giấu giấu, thật là khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Thôi...
“Vậy cùng nhau đi đi.”
Kiều Liên Liên vừa nói xong, mấy đứa trẻ đều vui vẻ nhảy cẫng lên, ngay cả đứa trầm tính như Cố Lâu đều nhịn không được mà mỉm cười.
Người một nhà đầy đủ mới quan trọng nhất, không phải sao.
Trên xe lừa của Ngưu đại thúc.
Kiều Liên Liên ôm Cố Ca, bốn đứa trẻ ngồi quây thành vòng tròn, ở giữa để một cái lu, mùi vị thơm ngon tỏa ra xung quanh.
Mấy đứa trẻ nhà họ Cố ăn quen rồi không còn cảm thấy lạ, song thôn dân ngồi bên cạnh lại xì xào nói thầm.
"Nhà lão tam à, hôm qua cô còn lấy cái hũ bé đó, hôm nay lại đổi thành cái lớn như vậy." Thím Triệu cùng thôn hỏi thử: "Cái món thịt kho này của cô kiếm nhiều lãi lắm h?"
"Nhờ lời may của thím, cũng chỉ kiếm được chút tiền để sống qua ngày thôi." Kiều Liên Liên nở nụ cười.
Ngày hôm qua lúc nàng đi bán chân dê, người trên xe còn cười chế nhạo nàng sao mà nghĩ gì kỳ lạ, chẳng qua chỉ là nấu thịt chín bán với giá mắc hơn mấy lần, chỉ có tên ngốc mới bỏ tiền ra mua.
Kết quả là hôm nay lại thấy nàng, hơn nữa hũ đựng thịt này càng trở nên lớn hơn, trông rõ là bán rất đắt hàng, khiến đáy lòng của những người khác không khỏi bắt đầu ganh tị.
Thím Triệu kia thấy nàng dễ nói chuyện, nên bà ta quyết định thử thăm dò hỏi: “Cũng chả phải là ta chưa từng thấy thịt kho, chỉ thêm một chút ớt cay hoa tiêu thôi, thật sự là thơm ngon đấy, chỉ có điều nghe nói so với cô còn thiếu sót điểm gì đó, rốt cuộc cô đã thêm vào nguyên liệu gì vậy?”
Về vấn đề này, Kiều Liên Liên đương nhiên sẽ không dại dột để lộ ra.
Nàng chỉ đơn giản cười nói: "Thật ra ta chỉ bỏ đại một thứ một ít thôi, nếm nghe đúng khẩu vị là được.”
Không cần phải nói nhiều thêm nữa.
Thím Triệu vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng đại thúc Ngưu lớn tiếng ho khan hai cái làm gián đoạn giọng nói của bà ta.
Trên xe lại không có ai nói lời nào.
Khi đến trấn Tây Dương, những người khác lục tục xuống xe để đi chợ, đại thúc Ngưu giúp Kiều Liên Liên vác hũ sành xuống xe rồi nói: "Thịt kho vốn dĩ có bí quyết nấu riêng, nếu người ta có hỏi thì cô chỉ cần thẳng thừng từ chối, đừng để ý đến cái da mặt mỏng bên ngoài này, có mấy người họ ngông nghênh lắm.”
Coi như là nói thành thật tương đối với nhau thôi.
Kiều Liên Liên nghiêm túc nói cảm tạ rồi mở nắp hũ ra, múc cho Ngưu đại thúc một chén sườn dê để ăn.
Ngưu đại thúc vội đẩy chén trở về: "Các người đã trả tiền xe cho ta rồi, thịt này ta cũng không thể ăn được. Được rồi, các người bận gì thì đi đi, ta đi chở người về trước đây."
Kiều Liên Liên thở dài một cái, không kịp nói gì thêm, vì trước mắt đã có nhiều người vây quanh sạp.
Có khách cũ mà hôm qua đã thử qua, có khách mới nghe mùi thơm tìm tới, còn có Bích Tùng hôm qua không mua được nên hôm nay đặc biệt canh giữ ở đầu đường.
"Tiểu nương tử ơi." Bích Tùng vui vẻ nói, "Ta đã đợi cô suốt nửa canh giờ đó, cuối cùng cô cũng tới, cho ta ba cân, à không, năm cân thịt nhé."
Hắn vung tay lên đặt trực tiếp 50 đồng tiền lên bàn.
Kiều Liên Liên lập tức cân cho hắn 5 cân thịt dê, sau đó lấy vài tờ giấy dầu để bọc kín, còn sử dụng dây cỏ để thắt chặt, tạo thành một gói hàng nhỏ để hắn tiện mà xách đi.
"Cảm ơn tiểu nương tử."
Bích Tùng hào hứng cảm ơn liên tục, sau đó quay người thì vừa lúc thấy Cố Thành và Cố Thước đang đi đến.
Thiếu niên chín tuổi nhỏ bé này mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng cũng không thể che giấu đi được khí chất tỏa ra từ toàn thân của cậu bé.
Bích Tùng nhíu chặt mày, tiểu công tử này này trông rất quen mắt, hình như hắn đã từng gặp qua ở kinh thành rồi, nhưng nhất thời Bích Tùng lại không thể nhớ chính xác cậu là ai.
Thôi thôi.
Vẫn cứ về ăn thịt trước cái đã!
Bích Tùng xách thịt phóng nhanh như chớp vào phủ.
Vẫn là tiếng gõ cửa có quy luật kia, cũng vẫn là người mở cửa như hôm qua.
Bích Tùng vừa bước vào đã nói đầy phấn khích: "Giáng Xuân, ta đã mua được thịt rồi nè, nhanh lên, khoảng năm cân đấy, thơm lắm, ngươi nếm thử xem."
"Gia còn chưa tỉnh dậy, người vui vẻ cái gì vậy!" Giáng Xuân quát hắn.
Bích Tùng nhếch môi nở một nụ cười, "Thế ta đây cũng đưa cho gia một phần luôn, lỡ như gia ngửi thấy mùi thơm xong tỉnh lại liền thì sao.”
"Ngươi nghĩ rằng gia giống như quỷ tham ăn nhà ngươi à?" Giáng Xuân hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay người vào phòng bên trong.
Bích Tùng có chút mất hứng mà cúi đầu, rồi cũng bắt đầu mở gói thịt ra.
Đột nhiên, từ nhà chính truyền đến tiếng hô của Giáng Xuân, "Gia, gia tỉnh rồi!"
Bích Tùng bất ngờ bỏ thịt xuống rồi như gió xoáy vọt vào nhà chính, "Gia cuối cùng cũng tỉnh dậy! Gia à, nếu người không tỉnh thì chúng ta sẽ phải xem xét đưa người trở lại kinh thành đó. Cảm ơn trời đất, cuối cùng người cũng tỉnh."
Hai người nam thanh niên dáng dấp cứng rắn quỳ trên mặt đất khóc la ầm ĩ.
Người đàn ông mặc áo tím trên giường kia trước tiên đặt tay lên ngực, vuốt nhẹ vài cái, sau đó mới thất vọng nhắm mắt.
Sự ấm áp đột ngột đến kia... Là ảo giác sao?
…