Kiều Liên Liên không để ý đến tâm tư của cô bé, cả tâm trí nàng giờ chỉ muốn lắng nghe âm thanh quanh mình, sau khi nhìn thấy có người bị hương thơm hấp dẫn thì nàng không khỏi mỉm cười đắc ý.
Ít nhiều gì Kiều Liên Liên cũng có người bạn làm nghề đầu bếp, lúc rảnh người đó thường hay chia sẻ các món ngon cho nàng thử, còn dốc sức truyền đạt kinh nghiệm, dẫn đến việc Kiều Liên Liên đã tôi luyện thành một nửa cao nhân nấu nướng.
Tiếc nuối lớn nhất là cuối cùng không thể gặp lại nhau được nữa.
Kiều Liên Liên cúi đầu, lấy một con dao sắc để cắt mấy miếng thịt chín từ chân dê xuống đĩa.
Đúng lúc có một khách lớn tuổi đi theo mùi thơm đến gần. Nàng tận dụng cơ hội nói: "Mẻ chân dê mới kho, mười xu một cân, có thể ăn thử."
Thịt dê mới làm có giá năm xu một cân, tính cả chi phí gia vị, lửa củi và công sức, cộng thêm hao phí nước thì Kiều Liên Liên cho giá khoảng mười xu cho mỗi cân thịt.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu có ai cảm thấy đắt thì nàng sẽ hạ giá.
Nhưng không ai ngờ rằng thực khách lớn tuổi kia đến nếm thử một miếng rồi lập tức chốt giá: "Cho ta ba cân."
Hai tay Kiều Liên Liên múa thoăn thoắt, nàng lấy ra một cái cân nhỏ mới mua cân ba cân dê một cách không thành thạo cho lắm.
Thực khách trả tiền nhanh gọn rồi xách thịt ra về.
Kiều Liên Liên giao ba mươi đồng cho Cố Thành để cậu bé giữ, sau đó bắt đầu tiếp khách tiếp theo.
Tục ngữ có câu rượu thơm không sợ ngõ sâu, thịt cũng y vậy.
Mùi thịt ngọt cay hấp dẫn người qua đường, bất kỳ ai đã nếm qua đều mang ít nhất là hai cân thịt về.
Ba cái chân dê, khoảng hơn hai mươi cân thịt dê, chỉ trong nửa canh giờ đã bán hết sạch.
Mà trong tay Cố Thành đã tích cóp được hơn nửa cân tiền xu.
Tuy không lãi bằng tiền bán da nhưng để bắt được con mồi ngon rồi còn lóc da mà không bị hư hại là một việc yêu cầu trình độ rất cao, không dễ dàng, nhanh tiện và giống nghề để kiếm sống như bán thịt kho.
"Mẹ ơi, bán xong rồi, chúng ta về nhà." Cố Ca nắm chặt tay Kiều Liên Liên.
"Về liền đây." Kiều Liên Liên ra hiệu cho Cố Thước cất thớt gỗ và hũ sành vào, còn mình thì lau khô tay rồi bế Cố Ca lên. "Ta đi mua thêm ít thịt, ngày mai tiếp tục bán thịt kho."
Các nàng dọn dẹp quầy hàng, sau đó chuẩn bị rời đi thì có một thanh niên chạy tới nói: "Này, tiểu nương tử kia ơi, chân dê, ta muốn chân dê."
Chờ gần đến trước mặt mới thấy quầy hàng trống trơn, hắn lập tức mở to hai mắt.
"Ngại quá vị công tử này, chúng ta đã bán hết rồi." Kiều Liên Liên áy náy lên tiếng.
"Hầy, trách ta mới nãy không mang tiền, giờ đã có tiền thì cô lại bán hết rồi." Tiểu ca vô cùng rầu rĩ cứ liên tục vỗ đầu, vỗ mạnh tới nỗi khiến người qua đường đều quay sang nhìn.
"Ngày mai bọn ta vẫn sẽ đến bán thịt kho, nếu ngươi muốn ăn thì ngày mai lại đến nhé." Kiều Liên Liên an ủi hắn.
"Thật sao?" Hai mắt tiểu ca kia lại sáng lần nữa, "Tiểu nương tử nói phải giữ lời đó, ngày mai ta lại đến."
Sau khi nói xong hắn chạy vụt đi nhanh như khỉ, tốc độ siêu nhanh, giống như mấy kiểu võ sĩ trong tiểu thuyết có võ công phi thường.
Kiều Liên Liên cười vui vì mình lanh trí.
Một tay nàng bế Cố Ca, tay kia cầm giỏ tre đeo lên lưng. Lúc chuẩn bị rời đi nàng mới nhận ra rằng Cố Thành đang ngơ ngác chằm chằm nhìn theo bóng dáng của tiểu ca kia.
"Thành Nhi." Nàng gọi nhẹ: "Đi thôi, đi mua thịt nào."
"Vâng, được." Cố Thành thu hồi ánh mắt phức tạp, sau đó cúi đầu, lại trở thành thiếu niên im lặng như trước.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng cậu nhóc lại biết rõ ràng, tiểu ca kia có võ công không tầm thường một chút nào.
Chỉ là từ khi nào ở trấn Tây Dương lại có người có năng lực như vậy?
Tiểu ca chưa mua thịt dê kia phóng về hướng trái như khói bụi, sau khi chắc chắn không có ai theo sau thì hắn mới dừng lại trước một ngôi nhà cửa mở rộng.
“Thịch thịch thịch, thùng thùng, cốc.”
Hắn gõ mấy cái có quy luật, sau đó chẳng mấy chốc có người ra mở cửa oán giận: “Bích Tùng, ngươi đi đâu vậy, sao giờ lại về rồi?”
Bích Tùng lách mình vào sân, vẻ mặt uể oải: “Ta ra chợ ngửi được một mùi thơm ngào ngạt muốn nếm thử mọt chút, có ngờ đâu đến lại hết rồi, hại ta phải chạy một chuyến tốn công.”
"Chậc, nơi xa xôi hẻo lánh này làm gì hương vị gì thơm ngon? Nếu muốn ăn, chúng ta về kinh thành là được." Người nọ nói, giọng điệu đột nhiên trầm xuống. “Gia còn chưa có tỉnh nữa, cũng không biết hắn một hai đòi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, vừa đến lại gặp phải ám sát, thật là xui xẻo mà."
“May mà có người băng bó giúp gia, chứ không chúng ta không còn gặp được gia nữa rồi.” Bích Tùng rùng mình một cái, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
“Đúng rồi, cái túi nước mà gia ôm trong lòng ấy, ngươi ném đi rồi à?”
“Vẫn chưa, cơ mà thứ này không rõ lai lịch, chất liệu của kỳ lạ nên ta cất đi…”
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng.
Dường như nghe loáng thoáng âm thanh của bọn họ, người đàn ông đang hôn mê khẽ giật giật ngón tay.
…
Khi Kiều Liên Liên dẫn bọn trẻ đi mua thịt thì phát hiện cách vách chính là một tiệm rèn.
Nàng lanh trí đi một vòng quanh tiệm rèn, không có gì ngạc nhiên khi trông thấy kẹp bẫy thú, lồng sắt rắn chắc và vài dụng cụ chuyên dùng để săn thú.
Nàng hỏi giá sơ qua thì khá là đắt, tầm hơn ba lượng bạc.
Tuy nhiên nghĩ đến thứ này có thể dùng cả đời thì Kiều Liên Liên liền cắn răng quyết định mua về.
Nàng từ phòng thí nghiệm lấy ra năm lạng rưỡi bạc vỡ đem theo ở nhà, đang định trả tiền thì đột nhiên bị cánh tay kéo nhẹ.
Kiều Liên Liên vừa quay đầu lại thì trông thấy vẻ mặt Cố Thước muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Nàng nhìn khích lệ.
Cố Thước mím môi thấp giọng nói: “Một cái đầu dê chỉ có một trăm văn tiền, ba lượng bạc này có thể mua được ba mươi cái đầu dê, hơn nữa… Nhà chúng ta cũng đâu có ai đi săn.”
Đứa nhỏ mới tám chín tuổi đã có nhận thức của riêng mình, trẻ con nhà họ Cố lại càng trưởng thành sớm hơn, lúc nói chuyện trông rất ra dáng ông cụ non.
Kiều Liên Liên mím chặt môi, không nổi giận mà trái lại còn có hơi vui vẻ.
Cố Thước có thể bàn chuyện này với nàng chứng mình cô bé đã không còn sợ người mẹ kế này như thế nữa, cũng không hận nàng như vậy, đây là tín hiệu tốt.
Kiều Liên Liên quyết định tôn trọng ý kiến
của bọn nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta giơ tay biểu quyết đi, ba và tư đều không có ở đây, chỉ có bốn người chúng ta thôi, ta đồng ý mua, Ca Nhi thì sao?"
Thật ra Cố Ca không hiểu mẹ ké và tỷ tỷ nói gì cho lắm, có điều lòng dạ của cô bé sớm đã bị mẹ kế bắt làm tù binh rồi, cô bé nói thẳng: “Ca Nhi nghe theo mẹ.”
Sắc mặt Cố Thước tối sầm, con sói con mắt trắng không tim không phổi này.
Xem ra cô bé chỉ có thể đặt hy vọng lên người đại ca thôi.
Nhưng ngay khi cô bé quay đầu nhìn về phía Cố Thành thì lại phát hiện đại ca bình tĩnh gật đầu: “Ta tán thành mua.”
Ba so với một, Cố Thước thua.
Kiều Liên Liên vui vẻ chọn một bộ dụng cụ bẫy thú, sau đó mua hai cái đầu dê lột da và xách theo một ít thức ăn, của cải đã bị hao đi hơn phân nửa.
Cũng may người ở tiệm rèn thấy họ vui mừng, không chỉ tặng họ một cái xẻng làm bằng sắt làm quà mà còn nhờ mấy người tiện đường đưa bọn họ về nhà.