Xe kéo phẳng rộng rãi phía trước có hai cái đầu dê, phía sau có một cái bẫy thú và một cái rương, ở giữa có mấy người phụ nữ ngồi, lúc vừa chạy qua thoạt nhìn rất có khí thế.

Dọc đường đi có không ít người chú ý.

Xe lừa dừng trước cánh cửa cũ kỹ nhà họ Cố, thím Lưu đang hái hành lá ở trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên nói: “nhà Lão Tam, các con… Đi săn à?”

“Chỉ chuẩn bị học một chút thôi, cũng coi như cái nghề, kiếm chút tiền mới có thể nuôi nổi năm đứa nhóc chứ.” Kiều Liên Liên cười đáp.

Thật ra là để trải đường cho con mồi sẽ chết dưới tay mình trong tương lai.

Thím Lưu gật đầu, một bên vui mừng vì Kiều Liên Liên đã thay đổi, một bên buông hành trong tay xuống giúp nàng khiêng đồ.

Hai đứa nhỏ trong phòng giữ nhà nghe thấy tiếng động cũng chạy bình bịch ra ngoài coi.

Khi thấy hai cái đầu dê mập ú, tiểu Cố Lâu lại không biết cố gắng mà chảy nước miếng.

“Mẹ, tối này chúng ta lại ăn thịt dê sao ạ?”

“Ăn thịt dê mấy ngày rồi, sợ các con ngán nên hôm nay ăn thịt heo.” Kiều Liên Liên không nhịn được mà cười.

Đứa nhỏ tham ăn đúng là làm cho người ta thích mà.

Cả nhà trừ ba đứa nhỏ nhất thì đều bận rộn tới lui dọn đồ từ ngoài vào, toàn bộ nhà cũ tất bật tràn ngập hứng khởi.

Mãi cho đến khi có một giọng nói không dễ nghe vang lên.

“Chà, đây là phát tài hay là bán đứa nhỏ nào đi thế, cô mà cũng có thể kiếm ra tiền cơ à?”

Kiều Liên Liên còn chưa ngẩng đầu lên, sắc mặt của năm đứa trẻ đều tối sầm lại.

Cố Ca rụt rè đến gần Kiều Liên Liên, sợ hãi túm lấy quần áo của nàng.

Kiều Liên Liên nhướng mày nhìn người phụ nữ đang nói – nàng ta khoảng ba mươi tuổi, tuy cách ăn mặc không tệ lắm nhưng nước da lại rất đen, thoạt nhìn có vẻ như là người đã quen với công việc đồng áng.

Thì ra là con dâu cả của nhà họ Cố bên kia.

Năm ngoài vị hôn phu của nàng ta đào ngũ trên chiến trường, hại Cố lão tam bị bắt đi sung quân bù vào, kết quả chết trận trên sa trường.

Bọn nhỏ không có cha, mà nàng cũng bị thành tiểu quả phụ “khắc chết” hôn phu.

Chuyện xảy ra là người này hết sức đạo đức giả, bề ngoài thì tỏ vẻ áy náy với vợ của tam đệ nhưng thực chất là mắng mỏ sai khiến nàng ấy (ý chỉ nguyên chủ), cái từ “Khắc phu” cũng là chính miệng nàng ta nói ra.

Chờ đến khi nguyên chủ bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài, nàng ta lại xúi giục nguyên chủ ngược đãi mấy đứa trẻ, cuối cùng mọi người trong thôn bắt đầu căm ghét nguyên chủ, sau đó nàng ta lại đứng lên nói rằng mình đã nhìn thấu vợ của tam đệ này không phải là người tốt lành gì từ lâu.

Ví dụ điển hình cho kẻ sống hai mặt, thể hiện cực kỳ rõ nét khuôn mặt của một người phụ nữ đầy mưu mô.

Lẽ ra nhà họ Cố đuổi mấy mẹ con này ra ngoài rồi thì hai nhà không còn quan hệ gì với nhau nữa.

Nhưng tiền đề là Kiều Liên Liên và các con đang sống một cuộc sống rất không như ý.

Mấy ngày nay, nhà Cố lão tam vốn từng hèn nhát, bất tài, thậm chí độc ác đã thay đổi trở nên tốt hơn, cũng có thể kiếm tiền rồi còn chăm lo cho bọn nhỏ, nghe nói thịt kia toàn bộ chén lớn chén nhỏ đều cho tụi nhỏ ăn.

Hôm nay còn hơn thế nữa, nhà họ còn mua một bộ bẫy thú rất đắt tiền cộng thêm hai con dê, trông như sắp phát tài tới nơi vậy.

Người nhà Cố gia cũ kia đứng ngồi không yên.

Có người nghi ngờ khi Kiều Liên Liên rời đi đã lấy trộm bạc của nhà họ Cố, có người càng suy nghĩ thì càng bay đi xa, sợ nàng đã lảm ra chuyện gì đồi phong bại tục.

Vì thế Cố đại tẩu xung phong nhận việc đến tìm hiểu tin tức.

"Thịt dê này ngon đấy, lát nữa ta về nhớ cắt cho ta một ít. Bọn trẻ ở nhà rất thích ăn." Cố đại tẩu cho rằng Kiều Liên Liên vẫn là nguyên chủ ngu ngốc đần độn kia nên thái độ rất khinh khi: "Cô không biết săn bắn mà mua bẫy thú làm gì? Lãng phí như vậy chi bằng đưa cho đại ca cô đi săn, săn được vật chắc chắn không thiếu phần cô đâu.”

Kiều Liên Liên không ừ hử gì.

Cố đại tẩu thấy thế càng thêm làm càn: “Có điều, trước tiên cô phải giải thích rõ ràng số tiền đó từ đâu mà. Có phải cô... Bị tên đàn ông nào đó bên ngoài nuôi không đấy?"

Câu nói này thực sự khó nghe, thím Lưu nghe không nổi nữa, chỉ là khi bà muốn lên tiếng thì Kiều Liên Liên lập tức đè tay bà lại.

“Ồ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại tẩu." Kiều Liên Liên tiến lên từ từ, cười đến cực kỳ thân thiết, "Sao rồi, dạo này đại ca không trốn nữa mà có thể đi săn được rồi ư?”

Mặt mày Cố đại tẩu tức thì đen lại.

Anh cả Cố gia là binh đào ngũ, đào binh là có tội, dù cho Cố lão tam đã đứng lên thay thế thì gã cũng vẫn bị tội quấn thân, nhắm chừng cần phải trốn tận ba tháng mới dám đi gặp người ta.

Cái gọi là cái hay không nói chỉ toàn nói cái dở, một lời của Kiều Liên Liên lập tức đâm vào chỗ thịt đau nhất của Cố đại tẩu, khiến cho nàng ta biến sắc, thân mình cũng không thể kiềm chế được mà lùi lại vài bước.

“Ngươi…”

Nàng ta có hơi không đủ tự tin, “Liên quan gì tới ngươi, đó là chuyện của nhà của chúng ta, ngươi chẳng qua chỉ là đứa con dâu mà nhà họ Cố đuổi ra, ngươi có tư cách gì mà quản chuyện này của nhà họ Cố.”

"À, thì ra tỷ còn nhớ mấy mẹ con chúng ta từng bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà." Kiều Liên Liên tức cười, đối phương cũng không khôn khéo như trong tưởng tượng của nàng, "Một khi đã như vậy thì thịt này của chúng ta, cái bẫy này của nhà ta liên quan gì đến các người?”

Cùng một lời nói, từ đầu đến cuối lại đảo ngược về.

Cố đại tẩu lại đi lùi một bước.

Thím Lưu và mấy đứa trẻ đề3u không nhịn được cười.

Khí thế của Cố đại tẩu bị Kiều Liên Liên ép xuống một cách mạnh mẽ, khiến cho khi nói chuyện cũng không còn ngạo mạn như trước, "Ta… Cha mẹ rất nhớ cô và các đứa con của cô nên bảo ta đến xem, cô cũng không nên không biết tốt xấu vậy chứ."

"Đúng vậy, ta cố tình đến đây xem bọn nhỏ thế nào thôi." Cố đại tẩu càng nói khí thế càng mạnh mẽ, còn dứt khoát tiến lại đống thịt dê bên cạnh, vuốt nhẹ một chân của con dê, "Dù nói thế nào thì bọn nhỏ cũng đều là huyết mạch của nhà họ Cố. Bà nội chúng nó nhớ bọn trẻ, ta đến đây đưa bọn nó về ăn cơm trưa, thịt dê này coi như đồ ăn đi."

Nảng ta vươn tay muốn nắm lấy chân của con dê, mấy đứa trẻ lập tức phản ứng hết sức nhanh nhẹn.

Mấy đứa nhỏ tuổi có đứa nhanh đứa chậm hoặc là chân cẳng không tốt lắm, nhưng chỉ có Cố Thước di chuyển lanh lẹ nhất, ngay lập tức đứng chắn trước thịt dê.

Bước chân của Cố đại tẩu khựng lại, hai mắt u ám trừng đứa nhỏ.

Cố Thước hoảng sợ đến mức cơ thể run rẩy, nhưng vẫn giữ căng da đầu nói: "Đây là của nhà chúng ta, không cho phép bà chạm vào."

"Oắt con như mày, cái thứ vô ơn nuôi không biết thân, lúc mày ăn không uống không ở Cố gia sao không nói gì đi, mày là người của Cố gia, nhà mày cũng là của Cố gia." Cố đại tẩu đẩy mạnh Cố Thước ra.

Cơ thể của cô bé nhỏ vốn yếu đuối, không đủ sức để chống chọi hành động thô bạo của một nông phụ, ngay lập tức bị xô cho lảo đảo té ra đất.

"Con dê này béo thật đấy, cũng tươi roi rói, hầm lên ăn chắc chắn không tồi đâu." Hai mắt Cố đại tẩu sáng rực.

Cố Thước cố gắng kìm nước mắt, đây là dê của bọn nó, là nhà của bọn nó!

Mắt thấy Cố đại tẩu muốn xách thịt dê đi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kiều Liên Liên vốn đang đứng chung chỗ với thím Lưu lập tức lao đến như cơn gió xé toạc.

Giơ tay, nắm đầu.

Một bàn tay khác vung lên tát một cái.

Lại nâng chân đá ra.

Chỉ mới có vài quyền cước mà Cố đại tẩu đã ngã trước cửa lớn của nhà cũ.

Mà đương sự Kiều Liên Liên thì đã bước về lên một bước vươn tay với Cố Thước.

Tựa như, như thời khắc lúc trước nàng vươn cành cây ra ở trước cái hố săn thú vậy.

Chỉ có điều khi ấy lòng Cố Thước tràn ngập đề phòng, còn bây giờ thì lại muốn khóc, muốn rơi nước mắt.

"Mẹ." Cô bé nghẹn ngào một tiếng rồi nhào vào lòng Kiều Liên Liên.

"Té đau lắm đúng không? Đừng khóc nữa, không sợ, mẹ ở đây." Kiều Liên Liên vuốt nhẹ đầu của cô bé rồi đẩy Cố Thước ra phía sau mình.

Sau đó, nàng quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố đại tẩu, trên khuôn mặt lại không hề mang theo ý cười nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play