Từ sáng nay đã có rất nhiều lời đồn về Kiều Liên Liên, trong thôn có rất nhiều người đã thay đổi quan điểm đối với nàng, mặc dù có một số người vẫn nghi ngờ nàng giả vờ khoe khoang, nhưng đa số bọn họ đều là những người dân chất phác nên càng tin rằng nàng là thật lòng đối tốt với bọn trẻ.
Đại thúc Ngưu này cũng như vậy.
Thúc từng chán ghét Kiều Liên Liên ra mặt nhưng biết mình sai thì cũng không trốn tránh mà lập tức sang đây xin lỗi và trả lại tiền, âu cũng là một người dân quê chính trực.
Kiều Liên Liên thở phào, lửa giận trong lòng cũng tan đi hẳn.
So với đám người hở tí là mưu mô ở Kiều gia thì thúc Ngưu và thím Lưu đều là những người dân lương thiện, khó mà khiến nàng ghét cho được.
“Thúc Ngưu không cần áy náy, trước đây đúng là ta không đúng nhưng giờ ta đã tỉnh ngộ rồi, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với bọn trẻ.” Kiều Liên Liên trịnh trọng hứa.
Thúc Lưu liếc nhìn dáng vẻ thỏa mãn của bọn trẻ mà cười hiền lành.
Kiều Liên Liên bất giác cũng mỉm cười.
Cái gọi là một nụ cười xóa bỏ ân oán cũng là như thế mà thôi.
Sau đó, nàng tiễn thúc Ngưu ra cửa, thuận miệng hỏi một câu: ”Thúc Ngưu có biết bây giờ làm nghề gì có thể kiếm được tiền không?”
Trong nhà nuôi đến năm đứa trẻ, thật không đơn giản như nuôi mèo hay chó, tới tận năm miệng ăn nên muốn nuôi dưỡng cho tốt thì phải tiêu tốn không ít tiền bạc.
Kiều Liên Liên đã tự mình suy nghĩ rất nhiều cách kiếm tiền nhưng không có cái nào thực tế. Hiện tại hiếm khi gặp được người lớn có kinh nghiệm nên muốn hỏi vài câu.
Ai mà ngờ đã hỏi đúng người rồi.
Thúc Ngưu trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: “Nếu muốn kiếm tiền, hay là đi bán thức ăn, chỉ cần ngon đều được trấn Tây Dương hoan nghênh, cũng kiếm được kha khá đấy.”
Kiều Liên Liên như đang toan tính gì đấy rồi tiễn thúc Ngưu ra về.
Nàng cũng từng ra trấn Tây Dương quan sát, cái trấn nhỏ vị trí lại xa xôi, kinh tế thì lạc hậu, cả chợ chỉ bán vài món phổ biến như hồ lô ngào đường, bánh bao, bánh hoa quế, rất ít khi thấy mấy món lạ.
Có thể nói, những món ngon vật lạ có thể rất phổ biến hoặc có thể không được một chút quan tâm nào.
Nếu là Kiều Liên Liên ngày xưa, có lẽ nàng đã biến được chiếc xe đạp thành xe máy luôn cũng được.
Nhưng bây giờ tiền tài của nàng có hạn, con thì còn nhỏ, chỉ có thể làm tới đâu hay tới đấy thôi.
…
Đến bữa trưa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của bọn trẻ, Kiều Liên Liên đem một cái chân dê ra hầm.
Hôm qua là sườn dê hầm, buổi tối là cải trắng hầm xương, hôm nay Kiều Liên Liên quyết định làm một món hoàn toàn khác – om đùi đê với nhiều ớt khô hoa tiêu và đường muối.
Khi mở nắp nồi ra, hương vị của thịt có thể bay xa mười dặm, ngay cả nhà thím Lưu kế bên cũng ngửi thấy được.
“Ông nói xem, năm đó tay nghề của Cố Lão Tam tôi cũng từng nếm qua, miễn cưỡng cũng có thể ăn được. Nhưng thế nào mà hai ngày nay kĩ năng ngày càng lợi hại, cái mùi mỗi lần ngửi thấy tôi lại không kiềm lòng được.” Thím Lưu trò chuyện với ông nhà mình.
Đại thúc Lưu mím môi không nói lời nào.
Ông với thúc Ngưu giống nhau, đều có tính cách thẳng thắn. Hôm nay, Kiều Liên Liên làm chú Ngưu khiếp sợ, khiến cho ông cũng nhìn nàng bằng con mắt khác.
“Hôm qua tôi nhận của nó một bát sườn heo, vốn định đưa cho thêm hai mươi hai tệ, nhưng ai mà biết con bé sẽ trả lại, không được, tôi phải đem qua đó một ít đồ mới được.”Thím Lưu suy nghĩ một chút rồi đi múc một bát thịt thơm ngon chuẩn bị đem đi.
“Này bà, người ta vừa mới ăn cơm mà bà đem đồ qua tặng, người ta không biết còn tưởng mình muốn qua đó xin đồ bây giờ.” Đại thúc Lưu vội vàng cản bà lại.
Thím Lưu vỗ đùi: "Vậy tôi chờ tụi nó ăn xong rồi mới đi qua đưa."
Mang một chén thịt đầy ụ đặt xuống lại, hai vợ chồng tiếp tục vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Bọn họ không hay biết rằng những lời này đều lọt hết vào tai Kiều Liên Liên.
Mùi thơm của thịt kho…
Hai mắt Kiều Liên Liên lóe sáng, đúng rồi, ở trên trấn Tây Dương không có cửa tiệm bán thịt kho nào cả, đến một nhà cũng không có.
Nếu nàng sử dụng phương pháp hiện đại để làm thịt kho vừa cay vừa ngọt đem đi bán, chắc chắn sẽ được đón nhận nồng nhiệt.
Cho dù không ai mua cũng không sao, trong nhà có nhiều người như vậy cũng có thể ăn hết, không để lãng phí.
Lúc mới đầu, Kiều Liên Liên nảy sinh ý định đi săn để sống, nhưng thân phận của nàng ở thôn Cố Gia là một phụ nữ yếu đuối nhu nhược, nhờ vào vận may mà “nhặt” được con dê cũng được đi, nhưng nếu lúc nào cũng có thể bắt được con mồi thì thế nào cũng khiến cho người khác nghi ngờ.
Vậy nếu nàng thường xuyên mua thịt thì sao?
Mua thịt từ mối khác, sau đó trộn lẫn với thịt tự mình đi săn, vừa không khiến người ta để ý vừa có thể tiết kiệm được tiền.
Đây đúng thật là tiện cả đôi đường mà.
Nói là làm.
Ăn xong bữa trưa, Kiều Liên Liên dùng nước kho còn thừa thêm một lượng lớn hoa tiêu và ớt cay cộng thêm một ít đường phèn, sau đó khoáy chung với rượu mà trước đó làm cho tụi nhỏ ăn nên không dám cho vào. Rồi nàng đem mấy cái chân dê còn lại cho vào kho đến khi thơm phức, mùi hương còn ngon hơn hẳn so với trước đó.
Mấy đứa nhỏ trong nhà bị hấp dẫn, tất cả đều ngồi xung quanh nàng, ánh mắt trông đợi nhìn vào cái nồi.
"Sao vậy, trưa ăn chưa no nên còn muốn ăn à?" Kiều Liên Liên cố ý chọc bọn nhỏ.
Cố Ca chớp chớp mắt, cất giọng non nớt: "Mùi thịt thơm thơm, nhưng mà Ca Nhi no rồi, không ăn nổi nữa."
Cô bé xoa xoa cái bụng tròn ủm của mình, vẻ mặt lộ rõ buồn rầu.
“Nhưng mà, nếu có thêm hai cái dạ dày nữa thì tốt quá." Cố Lâu tỏ ra oán trách mà chà sát tay.
Kiều Liên Liên suýt nữa phụt cười.
Ba cái dạ dày, đó là con trâu đó.
Cố Thành ngồi kế bên thật sự không chịu nổi nữa, hai đứa em trai em gái này thật xấu hổ quá đi mất!
Vào lúc ban đêm, nàng chôn chân dê đã kho xong xuống dưới lớp tuyết cho tươi ngon, sáng sớm hôm sau lại lấy ra hâm lại là có thể bán được.
Ngay bây giờ ra chợ với Kiều Liên Liên trừ Cố Ca ra còn có thêm Cố Thước và Cố Thành.
Điều này không phải là nàng yêu cầu mà là Cố Thành chủ động đề cập.
Thiếu niên chín tuổi nhỏ nhắn lượn vài vòng trước cửa rồi mới ấp úng nói: “Một mình bà mang theo bé năm, nếu phải vừa giữ em vừa bán hàng không chăm được xuể, hay là để ta và Thước Nhi đi ra đó giúp đỡ, để bé ba và bé tư ở lại trông nom nhà cửa.”
Kiều Liên Liên vui vẻ đồng ý.
Sáng sớm, nàng bỏ chân dê đã kho vào một cái hũ sành rồi ngồi trên xe lừa của thúc Ngưu đến trấn Tây Dương.
Cái gọi là một ngày tính từ ngày Dần tính ra, phiên chợ buổi sáng là thời điểm nhộn nhịp và đông người nhất ở trấn Tây Dương, người bán bánh bao màn thầu, kẻ bán hồ lô ngào đường, hay là người mua hành ngò tương tỏi tới tới lui lui không ngớt.
Kiều Liên Liên là gương mặt mới nên không được ai chừa vị trí cho trước, vì vậy nàng chỉ có thể tìm được một chỗ trống trải ở cuối đường để bày quán, bên cạnh còn có người bán giày vớ nên ít có người tới mua đồ ăn.
Cố Thước lo lắng bồn chồn, "Chúng ta phải đến sớm một chút, chỗ tốt đều bị người khác lấy hết rồi."
"Không cần vội vàng." Kiều Liên Liên không hề bối rối mà trước tiên sửa lại mọi thứ ở hàng mình rồi mở nắp hũ thịt kho ra.
Trong nháy mắt mùi cay nồng bay lên lan ra tứ phía, một lúc sau, hơn nửa người đi đường đã ngửi thấy được mùi thơm của thịt.
“Đây là mùi gì vậy?”
"Thịt nhà ai thế, cái này cũng thơm quá đi."
Tiếng bàn tán xung quanh trở nên rõ ràng hơn, Cố Thước đầy phấn khích nắm chặt góc áo của Kiều Liên Liên, nhưng chỉ một lát sau lại vội vàng buông ra.