Edit: Min
Thẩm Đức Sơ hất cằm, liếc mắt đầy vẻ đắc ý rồi nói: “Cha bảo rằng nhà các ngươi bây giờ giàu có, thế nên mỗi năm quà gửi sang cũng phải tăng gấp bội. Ngoài gạo, mì và củi lửa những thứ chẳng đáng bao nhiêu, thì quần áo bốn mùa, gà vịt, thịt cá, một thứ cũng không thể thiếu.”
Thẩm Chính Sơ không buồn ngẩng đầu: “Không có. Nếu huynh chê gạo và mì không đáng giá tiền, vậy năm nay cũng khỏi gửi.”
Trong thôn, ngay cả nhà giàu nhất cũng không dám vỗ ngực nói rằng mình ăn cơm trắng, mì trắng mỗi ngày. Còn Thẩm Đức Sơ, người đến cơm ngũ cốc còn ăn không đủ no lại dám chê gạo mì rẻ tiền.
Thẩm Chính Sơ không phải hạng người quá mức hiếu thuận, nhưng những thứ cần gửi hàng năm đều chưa từng thiếu. Ở trong thôn, dù không đứng đầu về hiếu kính, thì cũng được xem là con cháu phân gia ra mà vẫn lo cho trưởng bối nhiều hơn hẳn người khác. Chẳng phải vì Thẩm Bình, mà là vì Thẩm nãi nãi.
Huống hồ năm xưa ông phân gia không phải vì cha nương già yếu không thể lo cho được mà buộc phải ra riêng, mà là bị ép phải tách ra, tự dựng nhà mới. Miếng đất là của gia tộc, cha nương cũng chẳng giúp đỡ gì, ông chỉ còn cách cắn răng chống đỡ. Đừng nói là giúp, ngay cả hai gian nhà rách năm đó phân cho bọn họ, vẫn là do Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân vét hết 500 văn tiền ra mua lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT