Ninh Khải lấy ra mỡ thuốc mà lần trước Trịnh Vân đã đưa cho cậu khi bị thương, nhìn thấy Trịnh Vân vừa tắm xong bước vào phòng, Ninh Khải vỗ vỗ mép giường: “Lại đây, ngồi xuống, ta bôi thuốc cho huynh.”
Trịnh Vân ngồi lại gần và nhìn Ninh Khải, nói: “A Khải, không sao đâu, vết thương này mai là ổn rồi, không cần phải bôi thuốc đâu.”
Ninh Khải nhìn thấy thái độ của hắn, kiên quyết nói: “Ta nói phải bôi thì phải bôi, xoay người đi, cởi quần áo ra.”
“Được rồi.” Trịnh Vân xoay người rồi kéo quần áo trên người xuống, vừa nhìn thì thấy vùng cơ bắp trên xương bả vai của Trịnh Vân có một vết băng thật chặt. Dưới ánh nến, làn da ngăm đen của Trịnh Vân lộ ra những vết đỏ tươi  mơ hồ in hình.
Ninh Khải dùng ngón tay chấm một chút thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Trên làn da Trịnh Vân, thuốc mỡ làm nổi bật lên tay của Ninh Khải, đôi tay ấy sáng trắng như những viên trân châu.
“Trịnh Vân, ngày mai chúng ta đi mua một con trâu đi. Mỗi ngày thấy cha và các huynh kéo trục lăn lúa như vậy không phải chuyện lâu dài, mua trâu sẽ giúp nhẹ nhàng hơn, đến mùa thu hoạch kê và cao lương cũng có thể để trâu kéo.” Ninh Khải vừa bôi thuốc vừa nói.
Trịnh Vân trả lời: “Được, nếu em quyết định rồi thì làm vậy đi. Ngày mai mua trâu xong, chúng ta sẽ qua nhà cha nương báo với họ một tiếng rồi bắt đầu thu hoạch lúa mạch.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play