Ngọc Nguyên nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ. Nếu như Quận chúa Hoa Dương đưa nàng ta trở về, để Liễu phu nhân biét được nàng ta ở Lý phủ quyến rũ Lý Uy, chắc chắn Liễu phu nhân sẽ tức giận đánh nàng ta.
Nghĩ đến đây, hai chân Ngọc Nguyên mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Quận chúa, xin người đừng nói chuyện này với nương ta. Vừa nãy tiểu nữ bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy, tiểu nữ thật sự không có ý định quyến rũ Lý Thượng thư! Nếu như người nói cho nương ta, sau này ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!”
“Một nữ tử chưa xuất giá, nhìn thấy một nam nhân lạ mặt, chẳng những không tránh đi mà lại còn tiến lên nói chuyện, ngươi nói ngươi không có ý quyến rũ, ngươi thật sự nghĩ là ta mù sao?” Quận chúa Hoa Dương lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Nguyên: “Chuyện hôm nay, ngoại trừ mẫu thân ngươi ra, ta cũng sẽ không nói cho người ngoài, nhưng chẳng phải là vì ngươi, mà là vì muội muội ngươi. Ngọc Ngưng ở Lý phủ biết trước biết sau, thanh danh của ngươi không tốt, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy. Ngọc Nguyên, ta khuyên ngươi một câu, nhớ kỹ lợi ích lần này muội muội ngươi mang lại cho ngươi.”
Ngọc Nguyên cắn chặt môi mình.
Quận chúa Hoa Dương giáo huấn Ngọc Nguyên như vậy, cũng vì muốn dạy dỗ nàng ta một phen, để sau này nàng ta không nhắm vào Ngọc Ngưng nữa. Lần này nàng ấy cũng vì nể mặt Ngọc Ngưng nên mới bỏ qua cho Ngọc Nguyên.
Nhưng Ngọc Nguyên lại không phải là người sẽ ngẫm lại hành vi của mình, nàng ta chỉ biết ghi hận người khác. Vì vậy, sau khi Quận chúa Hoa Dương nói xong, Ngọc Nguyên lại càng hận Ngọc Ngưng hơn.
Dựa vào đâu mà Ngọc Ngưng lại may mắn như vậy? Ngọc Nguyên cảm thấy chua xót, thậm chí còn muốn bóp chết Ngọc Ngưng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT