Trong lòng Ngọc Nguyên oán hận Ngọc Ngưng, thầm ghi hận nàng, đồng thời, nàng ta cũng ghét Liễu phu nhân quá gò bó mình.
Trước giờ không phải Liễu phu nhân không hề quản giáo nàng ta, chỉ là bà ta còn phải quản lý nhà cửa, trong nhà cũng có không ý chuyện. Bản thân bà ta cũng rất nuông chiều nhi tử và nữ nhi của mình, cảm thấy hai người Ngọc Nguyên và Ngọc Đông Thư cao quý hơn những người khác trong phủ.
Vậy nên Ngọc Nguyên được giao cho ma ma dạy dỗ lễ nghi, Ngọc Ngưng lại đe dọa ngược lại ma ma hết lần này đến lần khác không được gò bó nàng ta. Ma ma uyển chuyển diễn đạt về điều này ở trước mặt Liễu phu nhân, Liễu phu nhân lại chỉ nói Ngọc Nguyên là đích nữ trong nhà, bị bà ta chiều đến vô pháp vô thiên, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo.
Vậy nên lời lẽ cử chỉ của Ngọc Nguyên không đoan trang được như tiểu thư những nhà khác, nhưng nàng ta lại tự đánh giá mình quá cao, cho rằng bản thân mình rất giỏi giang, người khác không bằng nàng ta.
Ngọc Nguyên khẽ xoa bên má bị tát sưng lên của mình, trong lòng thầm ghi hận Liễu phu nhân không có năng lực, chỉ có thể trút giận lên người mình, nhưng nàng ta cũng không tiện nói ra, chỉ đành nói: “Thời gian Ngọc Ngưng ở phủ Quận chúa Hoa Dương càng lâu, sẽ quen biết được với càng nhiều người. Cũng không biết lúc ở riêng Quận chúa Hoa Dương đã cho Ngọc Ngưng những lợi ích gì, nếu như Ngọc Ngưng ích kỷ vụ lợi, một mình độc chiếm hết lợi ích thì chúng ta phải làm sao?”
Liễu phu nhân cũng đang lo lắng điều này.
Ngọc Nguyên nói: “Ngày mai người để con đến chỗ Quận chúa Hoa Dương đi, cứ nói là con nhớ muội muội rồi, muốn ở cùng nàng ta, Quận chúa Hoa Dương cũng không tiện từ chối đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT