Ngọc Ngưng cân nhắc một lúc, nhẹ giọng nói: “Gần đây có phải phu nhân có chuyện gì phiền muộn không?”
Trịnh phu nhân cho rằng mình vô tình để lộ ra vẻ buồn rầu bị Ngọc Ngưng nhìn thấy, bà ấy mỉm cười, nói: “Cũng không hẳn, chỉ là tối qua ta không nghỉ ngơi thật tốt thôi.”
Ngọc Ngưng nói: “Vậy sao? Nhưng ta biết tại sao phu nhân lại phiền muộn đấy. Ta có thể giúp phu nhân một tay, nhưng sau khi thành công, thì cần chút thù lao.”
Trịnh phu nhân không phải người dễ tin lời người khác, bà ấy không biết rõ về Ngọc Ngưng, hơn nữa Ngọc Ngưng là một tiểu thư dòng thứ của Nam Dương Hầu phủ thì có thể giúp gì cho bà ấy chứ? Bà ấy nói: “Ngọc tiểu thư, tiểu thư đừng đùa nữa.”
Quân Dạ hai mắt lạnh lùng, ngón tay hắn khẽ gõ lên mặt bàn mấy cái. Quân Dạ có một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đồng thời cũng là một đôi tay nguy hiểm lại nhuốm đầy máu tươi, đương nhiên tiếng gõ bàn này chỉ có Ngọc Ngưng nghe thấy. Hắn nói: “Nàng cứ nói, hàng hóa áp tiêu bị đánh cướp ở Phong thành, còn có mười mấy tiêu sư áp tiêu vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử có phải là nguyên nhân khiến bà ta tâm sự trùng trùng, lo lắng không thôi không.”
Ngọc Ngưng khựng lại trong chốc lát, sau đó nói với Trịnh phu nhân: “Chuyện Trịnh phu nhân phiền muộn, có phải là chuyện hàng hóa áp tiêu bị đánh cướp ở Phong thành, và còn cả chuyện mười mấy tiêu sư áp tiêu chết bất đắc kỳ tử không?”
Sắc mặt Trịnh phu nhân lập tức thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play