Chương 6
Duy An trưởng thành hơn sau tiệc phá xác, các động tác bò của bé giờ đây đã trở nên linh hoạt, thuần thục và nhanh nhẹn. Là hùng phụ, Alhandra vừa cảm thấy đầy tự hào, vừa có chút đau đầu bởi sự tinh nghịch không ai sánh bằng của bé.
Chỉ cần lơ là một chút, bé đã biến mất không tăm tích. Sau khi cuống cuồng tìm kiếm, Alhandra thường phát hiện Duy An cuộn tròn như một cục bông trắng nhỏ, ngủ say dưới gầm giường, dưới bàn, trong tủ quần áo hay bất kỳ góc nào.
Hôm nay, Alhandra tìm thấy Duy An trốn ở góc sofa. Anh nhẹ nhàng bế bé lên, giả vờ ngạc nhiên, “Ôi chao, đây là ai đây nhỉ?”
Duy An, bị nhấc lên như một quả cầu nhỏ, lập tức lấy tay bụm mặt, cười khúc khích không ngừng, “oa wa hehe”
Alhandra làm bộ sửng sốt đầy khoa trương, “Hóa ra là Duy An! Hùng phụ thật giỏi quá, chỉ cần tìm một chút là đã thấy con rồi!”
Duy An bị chọc đến cười càng vui vẻ hơn, hai tay múa may rồi vỗ bôm bốp, “bu, u wa”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, Alhandra không nhịn được cúi xuống nhẹ nhàng cắn lên bàn tay nhỏ của bé.
Bé bỗng dưng ngừng cười, đôi mắt xanh biếc trợn to, đầy vẻ ngạc nhiên: “wa”
Thấy biểu cảm ngây thơ đáng yêu ấy, Alhandra cười phá lên, bế bé đi ra ngoài. “Hùng phụ phải ra ngoài làm chút việc, tìm người tạm thời trông con nhé.”
Không hiểu ý, Duy An chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hùng phụ, phát ra những âm thanh u bu vui vẻ như thể hoàn toàn tin tưởng người lớn sẽ lo liệu mọi thứ cho mình.
Trong Trùng tộc, địa vị của trùng đực cực kỳ cao, nhưng cùng với đó là trách nhiệm nặng nề. Một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là mỗi tháng dành bảy ngày để sử dụng tinh thần lực tiến hành nghi lễ thanh tẩy và dẫn đường cho những trứng trùng chưa phá xác trong vườn ấp trứng trên các tinh cầu họ sinh sống.
Chỉ khi trứng trùng được tinh thần lực của trùng đực thanh tẩy dẫn đường, chúng mới có thể phá xác thành công. Nếu không, trứng sẽ không thể nở hoặc nếu cưỡng ép phá xác, những trùng con sinh ra sẽ không có trí tuệ, không thể hóa thành hình người và suốt đời chỉ tồn tại trong trạng thái động vật cấp thấp.
Chính vì vậy, trùng đực được Trùng tộc bảo vệ đến mức gần như điên cuồng. Sự an nguy của họ quyết định đến sự tồn vong của cả chủng tộc.
Trước khi rời đi để thực hiện nhiệm vụ, hùng chủ đặc biệt cẩn thận giao phó mọi việc liên quan đến Duy An bé nhỏ. Anh dặn dò chi tiết từ thời gian cho bé uống sữa, lượng sữa, độ ấm cần thiết, cho đến việc ban đêm bé sẽ tỉnh dậy vào giờ nào. Anh thậm chí nhấn mạnh rằng khi bế bé, phải tránh mặc áo có cúc hay bất kỳ vật trang trí nào, vì bé có thói quen nghịch ngợm nắm bất cứ thứ gì trên ngực áo.
Vân Lai, người được giao trách nhiệm chăm sóc Duy An tạm thời, lần đầu tiên chứng kiến hùng chủ trở nên lải nhải đến vậy. Trong mắt y, sự không nỡ và lo lắng dường như sắp trào ra ngoài làm Vân Lai không khỏi cảm thán tình cảm sâu sắc mà hùng chủ dành cho bé.
Trong mắt Vân Lai, hùng chủ Alhandra mà y từng chứng kiến trên chiến trường, lạnh lùng và nghiêm túc, gần như là một người hoàn toàn khác so với hùng chủ hiện tại, dịu dàng đến mức kỳ lạ. Mỗi lần nghĩ lại, y đều cảm thấy như những gì mình từng thấy là một giấc mơ, và rằng Alhandra của hiện tại mới thực sự là hùng chủ của họ.
Trên ghế sofa, bé Duy An đang nằm trên một con thú bông mềm mại, tay ôm bình sữa uống từng ngụm nhỏ. Thỉnh thoảng, bé phát ra những âm thanh bất mãn vì phải dùng quá nhiều sức, Âm thanh như vươn mùi sữa khiến Vân Lai không nhịn được cảm thấy thú vị. Bé trông giống như một cục bông biết cử động, đáng yêu đến mức làm người khác không thể rời mắt.
Lúc này, cửa bật mở, Quyền Phiền đeo chiếc cặp sách nhỏ bước vào, thông báo: “Thư phụ, con về rồi ạ.”
Nghe thấy tiếng anh trai, mắt Duy An lập tức sáng lên. Bé cố sức nhổm dậy, nhưng do dùng sức quá đà, cả người bé lăn từ thú bông xuống sofa.
Cả Vân Lai và Quyền Phiền đều hoảng hốt lao đến, chỉ để thấy Duy An nằm ngửa trên sofa, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác, như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thấy bé không bị thương, Vân Lai thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống định bế bé lên. "Cũng may trước đó mình lót đệm mềm lên sofa," y nghĩ, “Nếu không, với độ cứng này, chắc chắn bé sẽ bị đau.”
Nhưng Duy An lại không để Vân Lai bế, bé giãy giụa múa may tay nhỏ, ê a không ngừng hướng về phía Quyền Phiền, giơ tay ra đòi bế. “ a wa”
Quyền Phiền đứng đó, mặt không cảm xúc, nhìn đứa em trai nhỏ bé trắng trẻo của mình. Thật lòng mà nói, cậu không muốn bế em ấy.
Nhưng thấy Duy An bắt đầu mếu máo, đôi mắt xanh thẳm ươn ướt, giọng nức nở càng thêm đáng thương, "U, bu" Quyền Phiền lập tức hoảng loạn.
"Em, em đừng khóc! Sao lại khóc rồi? Không được khóc!" cậu cuống cuồng dỗ dành, trong lòng không khỏi cảm thấy bất công. Ngay cả khi cậu bị Hùng phụ phạt cũng chưa bao giờ khóc, vậy mà chỉ vì không được bế, em trai đã khóc đến như vậy.
Dẫu không hiểu vì sao em trai lại mít ướt thế, Quyền Phiền vẫn không đành lòng. Cậu thở dài, vứt chiếc cặp sách qua một bên, cúi người vòng tay qua người bé, miễn cưỡng bế lên.
“Được rồi, được rồi, không khóc nữa.”
Không đợi bé được bế lên cao, Duy An đã vui vẻ trở lại. Bé cười khúc khích, giơ tay nắm lấy tóc đen của anh trai, vung vẩy đôi tay nhỏ, “ A, ma”
Quyền Phiền giữ nguyên vẻ mặt bất mãn, nhưng không nhúc nhích, để mặc Duy An chơi đùa. Trong lòng, cậu âm thầm nghĩ: “Em trai của mình thật sự rất nhỏ mà! Nhưng... cũng thật đáng yêu.”
…
Ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua những tán cây cao, tạo nên từng vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Gió nhẹ lướt qua, làm lá cây khẽ lay động, vài chiếc vô tình rụng xuống, nhẹ nhàng xoay mình trong không trung trước khi đáp xuống thảm cỏ mềm mại. Một vài chiếc lạc xuống mái tóc màu xám bạc của một trùng cái đang thư giãn dưới bóng cây râm mát.
Quyền Yến nằm thoải mái trên một chiếc ghế dài, đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt nhàn nhã nhưng không kém phần điềm tĩnh. Thỉnh thoảng, cậu cử động đầu, khiến những chiếc lá rụng vô tình bám trên tóc rơi xuống đất. Ánh sáng mặt trời chiếu qua kẽ lá, tạo nên những mảng sáng tối nhấp nhô trên gương mặt cậu, làm nổi bật sự ôn hòa hiếm thấy ở một trùng cái.
Tuy vậy, nếu quan sát kỹ, đôi khi sẽ bắt gặp ánh mắt Quyền Yến lóe lên một tia âm lãnh khó tả. Nhưng khoảnh khắc ấy thoáng qua nhanh đến mức người ta không thể chắc chắn liệu đó có phải là thật hay chỉ là ảo giác do ánh sáng gây ra.
Dù thế nào, với vẻ ngoài điềm đạm và thái độ ôn hòa trước mắt, Quyền Yến hoàn toàn không khiến người khác liên tưởng đến bất kỳ sự âm lãnh nào. Cậu như một người hoàn toàn tách biệt với sự lạnh lẽo ấy, hoặc ít nhất là giấu nó đủ sâu.
Quyền Yến nhịp ngón trỏ thon dài trên tay vịn ghế, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đều đặn, như đang phản ánh tâm trạng nhàn nhã lẫn chút bất đắc dĩ của cậu. Do trùng nguyên trong cơ thể sắp xao động, cậu buộc phải ở lại trong nhà của Hùng phụ cho đến khi trạng thái này bình ổn.
Dù vậy, cậu biết rõ rằng Hùng phụ sẽ không lãng phí tinh thần lực quý giá để giúp cậu trấn an trùng nguyên. Cậu ở đây chủ yếu là để giảm bớt đau đớn nhờ môi trường xung quanh - nơi trùng đực ở là khu vực mà chứa ít vật chất Ey nhất.
Trước đây, Quyền Yến luôn phải dè chừng những cơn giận bất chợt của Hùng phụ, vì thường sẽ dẫn đến các hình phạt nghiêm khắc. Nhưng từ khi có bé Duy An, mọi sự chú ý của Hùng phụ gần như đều dành cho đứa con nhỏ nhất, khiến cậu và các anh chị khác như được "giải thoát". Nghĩ đến điều này, khóe môi Quyền Yến cong lên một cách tinh quái. Đây thực sự là một tin tức không thể nào tốt hơn.
Đang chìm trong suy nghĩ, Quyền Yến bỗng cảm nhận được một lực kéo nhẹ ở chân mình. Cậu cúi xuống, và hình ảnh hiện ra trước mắt làm cậu ngạc nhiên.
Một bé trùng con, thậm chí còn chưa cao đến đầu gối của cậu, đang bám lấy ống quần cậu. Bé có mái tóc đen mềm mượt, đôi mắt xanh thẳm tròn to lấp lánh, làn da trắng mịn màng. Gương mặt bầu bĩnh với đôi má phúng phính và đôi môi hồng nhạt hơi chu lên làm bé trông càng đáng yêu. Bé đang mặc bộ quần yếm màu xanh lam viền bạc, đôi tay nhỏ bé nắm lấy ống quần của Quyền Yến, dường như đang cố gắng leo lên.
Quyền Yến không vội vàng bế bé lên ngay. Thay vào đó, cậu nghiêng đầu quan sát, đôi mắt sắc bén theo dõi từng biểu cảm và động tác trên gương mặt nhỏ nhắn kia. Trùng văn trên mặt cậu khẽ dao động, như phản ứng theo tâm trạng.
"Đây là em trai trùng đực của tôi á!" Quyền Yến nghĩ thầm, ánh mắt không giấu được chút hiếu kỳ pha lẫn sự thích thú.
Lần này gặp lại Duy An bé nhỏ, Quyền Yến không khỏi ngạc nhiên. Từ tiệc phá xác đến nay đã năm tháng, em trai nhỏ của cậu lớn lên càng đáng yêu hơn, khó trách Hùng phụ lại yêu thương bé đến thế.
"A" Tiểu Duy An thử bò lên một lần nữa nhưng không thành công, liền ngước đôi tay nhỏ bé lên, ánh mắt long lanh ngập tràn mong đợi được bế.
Quyền Yến vẫn giữ nụ cười ôn hòa, không hề di chuyển, ánh mắt điềm tĩnh nhìn bé.
Tiểu Duy An nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao anh trai lại không chịu bế mình. Bé cố gắng duỗi tay cao hơn nữa, giọng nói mềm mại mang mùi sữa lại vang lên, “u um, wa”
Nhưng Quyền Yến vẫn không phản ứng, chỉ im lặng quan sát, cho đến khi thấy gương mặt tròn nhỏ xinh của em trai chuyển từ ngạc nhiên sang ủy khuất, mày nhỏ nhíu lại, nước mắt trực chờ rơi. Lúc này, cậu mới cúi xuống và bế bé lên.
Ngay khi vừa bế lên, Quyền Yến cảm thấy toàn thân mình như cứng lại. Bé Duy An mềm mại đến mức không tưởng, như thể chỉ cần một chút lực cũng sẽ làm tổn thương bé.
Cảm giác đó khiến cậu lập tức muốn đặt bé xuống, nhưng Duy An bé nhỏ đã nhanh hơn. Bé dùng đôi tay nhỏ quàng quanh cổ cậu, tựa như sợ bị buông xuống, thậm chí còn kích động thốt ra một từ đơn giản: “ hông”
Quyền Yến ngạc nhiên, đôi mày hơi nhướng lên. “Biết nói rồi sao?”
Tiểu Duy An kiên quyết lắc đầu, như muốn phủ nhận điều gì, giọng nói non nớt vang lên: “hông, u um, hông”
Quyền Yến nhìn bé chăm chú, trong lòng thầm cảm thấy thú vị. Cậu đã từng nghe cả nhà lo lắng vì đứa em trai này đã sáu tháng tuổi mà vẫn chưa biết nói, trong khi những trùng con khác cùng tuổi đã có thể chạy nhảy. Ngay cả Quyền Phiền cũng từng vài lần phàn nàn trước mặt cậu, khiến Quyền Yến suýt nghĩ em trai mình thật sự có chút... kém phát triển.
Nhưng giờ đây, với hành động ôm chặt cổ và lời nói ngọng nghịu đầy cố gắng của bé, Quyền Yến đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng thể nào buông bé xuống được. Cậu bế Duy An xoay người, nằm lại trên ghế dài, để bé nằm lên ngực mình.
Duy An nhận ra anh không định đặt mình xuống nữa, liền ngoan ngoãn nằm yên. Một lát sau, bé bắt đầu ê a nói chuyện với y bằng giọng trẻ con, kể về những gì bé đã làm trong ngày:
“a, u u, bu, u u, um um, oe”
Mặc dù chẳng hiểu được gì từ những lời nỉ non ấy, nhưng Quyền Yến vẫn cảm thấy ngực mình như ấm áp hơn. Trong phút chốc, cảm giác xa cách giữa hai anh em dường như được xóa nhòa, và tiếng cười khẽ của y hòa cùng những âm thanh non nớt của bé Duy An.
Quyền Yến vừa rũ mắt nhìn em trai nhỏ trên ngực vừa cảm nhận hơi ấm mềm mại từ bé. Mùi sữa nhàn nhạt tỏa ra từ bé khiến lòng cậu dịu lại. Trạng thái căng thẳng do trùng nguyên xao động suốt nửa năm qua dường như được hóa giải, thần kinh băng chặt cũng dần thả lỏng. Chưa đầy một lát, cậu nhắm mắt và chìm sâu vào giấc ngủ mà đã lâu lắm rồi cậu mới được hưởng.
Bé Duy An vẫn nằm ngoan ngoãn trên ngực anh trai, ê a kể chuyện một lúc, nhưng khi nhận ra anh trai đã ngủ, bé liền vội che miệng lại, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn. Nhận thấy Quyền Yến không còn động đậy, bé liền lặng lẽ quan sát. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tò mò khi bé thấy một thứ gì đó đen nhẻm thoáng qua trên trán và cơ thể anh trai.
Bé duỗi tay nhỏ ra chạm thử vào những vệt đen mờ mờ. Khi cảm nhận được thứ gì đó cụ thể, bé liền nhanh chóng nắm lấy. Bé lắc tay vài lần nhưng thứ đó không rơi, chỉ có thể tò mò giơ lên và theo bản năng của em bé, há miệng, cắn 1 cái...
Nháy mắt, một hương vị kỳ quái, cay đắng đến cực điểm lan tỏa khắp miệng Duy An bé bỏng. Khuôn mặt nhỏ bé của bé lập tức nhăn nhó lại, đôi mắt tràn ngập nước, hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Không thể chịu được nữa, bé bắt đầu bò dần lên từ ngực anh trai, cố gắng đến gần hơn. Đến bả vai của Quyền Yến, bé dùng mặt nhỏ mềm mại của mình dụi dụi vào má cậu, vừa khóc thút thít vừa ê a trách móc trong tiếng nức nở: “oe, u”
Quyền Yến bị đánh thức, cúi đầu nhìn Duy An với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt nhỏ nhắn đầy ấm ức.
Cậu ngồi dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy bé, đặt lên ngực mình, giọng nói ôn hòa nhưng ẩn chứa chút tức giận:
“Sao thế?”
Cậu không tin rằng trong trang viên này có thứ gì đó dám bắt nạt bé trùng đực, nhưng nhìn gương mặt ấm ức của bé, Quyền Yến không khỏi cảm thấy tức giận bùng lên.
Duy An một tay nắm lấy áo anh trai, tay kia vô cùng sinh động kể lại chuyện vừa rồi. Bé chỉ chỉ vào tay Quyền Yến, làm động tác bắt lấy thứ gì đó rồi đưa tay lên miệng cắn, cuối cùng nhăn mặt nhíu mày đầy khó chịu, phát ra giọng nói non nớt:
“ a nhăn, phi phi phi”
Cả chuỗi động tác vừa sống động vừa đáng yêu, làm hai má phúng phính trẻ con của bé rung lên theo từng cử động. Nhìn cảnh này, Quyền Yến bất giác bật cười.
Thấy anh trai cười mình, Duy An trợn to đôi mắt, càng thêm ấm ức. Bé vốn đã rất buồn, không ngờ lại không được an ủi mà còn bị cười nhạo.
Ngay lập tức, nước mắt to tròn lăn dài trên gò má, bé quay đầu vùi mặt vào ngực anh trai, mặc kệ nước mắt làm ướt cả áo Quyền Yến.
Cảm nhận được vết ướt trên áo, Quyền Yến hơi run rẩy, vội thu lại nụ cười, khuôn mặt hoảng loạn thay thế vẻ ôn hòa thường ngày.
Duy An nắm chặt áo anh trai bằng hai tay, trông vừa đáng thương vừa nhỏ bé.
Quyền Yến, người chưa từng an ủi trẻ con, đành thở dài bất lực. Sau vài giây cứng ngắc, y nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu bé, vừa thử dỗ dành vừa nghĩ thầm: “Xúc cảm mềm mại này... quả thực không tệ.”
Cậu cúi đầu, giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên:
“Duy An ngoan, đừng khóc nữa.”
Duy An bé nhỏ nằm trong lòng cậu vẫn không động đậy, không có ý định tha thứ nhanh chóng như thế.
Quyền Yến lại thở dài, tiếp tục dỗ dành:
“Anh không có cười nhạo em , chỉ là cảm thấy em đáng yêu quá mà thôi.”
Nghe vậy, Duy An khẽ cử động đầu, đôi mắt tròn xoe còn đọng nước khẽ ngẩng lên, giọng nói yếu ớt mang theo tiếng nức nở:
“nha nha?”
Quyền Yến nhìn đôi mắt đầy nước của Duy An, khẽ đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Không hiểu vì sao, bé dường như nghe hiểu lời cậu, và điều đó khiến cậu bật cười:
“Thật đấy.”
Ngay khi nghe câu trả lời, Duy An lập tức vui vẻ cười rộ lên, gương mặt nhỏ nhắn còn đọng nước mắt sáng bừng, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ trong trẻo, thuần khiết đến mức khiến người ta không khỏi rung động.
Quyền Yến nhìn bé ngây ngẩn, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Sau một lúc lâu, cậu giơ tay nhẹ nhàng bóp lấy đôi má phúng phính, xúc cảm mềm mại vượt xa tưởng tượng, như thể cả tâm hồn cậu cũng bị làm mềm theo.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ đến lời tuyên thệ không lâu trước đây tại lễ phá xác của mình. Lời thề bảo vệ em trai nhỏ mang 1 nữa dòng máu giống mình, một sinh linh nhỏ bé, yếu ớt vừa bước chân vào thế giới này, thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Quyền Yến ngồi dựa vào ghế, đặt Duy An lên đùi mình, bất ngờ trở nên kiên nhẫn một cách khác thường. Cậu cúi đầu dỗ dành:
“Gọi anh.”
Duy An ngẩng mặt lên nhìn y, cố gắng phát âm non nớt:
“ A, a”
“Anh.”
“Nha nha”
“Anh.”
“ăng”
“Anh.”
“ anh wa”
Dưới ánh mặt trời, trên bãi cỏ xanh mượt, chàng thanh niên cao lớn, ôn hòa mang theo nụ cười dịu dàng kiên nhẫn dạy bảo đứa em nhỏ đang tập nói. Bàn tay y nhẹ nhàng đỡ lấy lưng bé, như thể sợ rằng bất kỳ cử động nào cũng có thể làm tổn thương bảo vật quý giá này.
…
Buổi tối hôm đó, Alhandra đang chơi đùa với bé Duy An, thì bất chợt nghe thấy bé bật ra một tiếng gọi lạ lẫm. Không đợi bản thân hiểu rõ, Alhandra đã thoáng thấy niềm vui sướng trong ánh mắt của Duy An. Nhưng ngay khi bé cất lời, toàn bộ khuôn mặt của anh trở nên đen thui .
Duy An bé bỏng của anh, câu nói đầu tiên... lại không phải là anh!!.
Chỉ mới vắng nhà một ngày, vậy mà bé Duy An của hắn đã được ai đó dạy cách gọi anh sao?
Giữa lúc chơi đùa vui vẻ, Duy An bất ngờ bị hùng phụ bế lên ôm chặt vào lòng. Bé ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi nhỏ hé ra một tiếng đơn giản, “A?”
Alhandra ý vị khó tả, xoa nhẹ mái tóc mềm của bé, giọng trầm trầm dỗ dành: “Gọi hùng phụ nào bé cưng.”
Duy An ngọ nguậy trong lòng anh, đầu nhỏ dụi vào ngực người bế, miệng lém lỉnh phát ra tiếng, “Nha nha”
“Hùng phụ.”
“Hụ hụ”
“Hùng phụ.”
“Hụ hụ”
Cứ thế, Alhandra kiên nhẫn lặp lại từng lần một. Nhưng cuối cùng, bé Duy An vì mệt quá mà ngủ ngon lành trong vòng tay cao lớn của hùng phụ, hơi thở nhỏ nhẹ phả vào lồng ngực anh.
Alhandra cúi đầu nhìn đứa trẻ con đang chu chu đôi má phúng phính, đôi chút khó chịu trong lòng từ nãy giờ bị sự mềm mại và niềm vui lấp đầy. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ xinh của bé, nở nụ cười đầy yêu thương, thấp giọng trách yêu:
“Nhóc con không có lương tâm. ”