❌Cảnh báo❌ : chương này mn sẽ thấy khó chịu vì nết của ông bô, tui cũng dị, trùng tộc có vấn đề, là vấn đề lớn, nhưng cách họ giải quyết nó lại cực đoan quá, mà tới h thì tui vẫn không biết có cách nào tốt hơn nên.....nên tính tình trùng đực nói chung là tàn bạo, đụng đâu đạp đó, đạp vô tội vạ, thương trùng cái lắm.

Yên tâm là trùng cái ở đây được miêu tả tâm lý ổn, không có kiểu vặn vẹo càng đánh càng thương đâu, họ cũng biết đau, có cảm xúc căm ghét đó, nên mn xem hoan hỉ nha. Tác giả không bênh ai cả, tác phẩm cũng ghi rõ luôn, ko tẩy trắng ai đâu nha mn, nên cứ yên tâm. 

Nên là chỉ mấy chương đầu thôi, sau này sẽ cải thiện, và yên tâm là tổn thương dù lành cũng sẽ để lại sẹo, tác giả đây ko có thêm nghề xóa sẹo trị thâm đâu, mn yên tâm nhảy.

… 

 

Tại trang viên Airhan, Alhandra đang ôm Duy An trong phòng, nhẹ nhàng đung đưa bế bé dạo quanh sân để giúp bé ngủ.

Đêm qua, sau khi uống xong bột trứng, sáng nay Alhandra đã lựa chọn sữa bột cho Duy An. Đây là loại sữa mà anh đã tỉ mỉ chọn lựa trong suốt hơn mười ngày qua, đảm bảo là loại sữa có chất lượng dinh dưỡng tốt nhất.

Vỗ nhẹ vào lưng Duy An, Alhandra cảm thấy một cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc. Cảm giác bế Duy An trong tay thật sự rất tuyệt vời, đặc biệt là khi sờ vào làn da mềm mại của bé, làm anh có cảm giác kỳ lạ nhưng dễ chịu.

Khi Quyền Chử từ quân bộ trở về, nhìn thấy Alhandra đang cười mỉm nhẹ nơi khóe mắt, anh không thể không dừng lại. Quyền Chử đã làm thư ký cho Alhandra rất lâu, nhưng chưa từng thấy anh cười như vậy. Những lần trước, nụ cười của Alhandra thường mang theo sự lạnh lùng, có khi là cái nhìn sắc lạnh pha lẫn mùi máu tanh. Nhưng lần này, nụ cười của anh lại rất nhẹ nhàng, toát lên vẻ vui vẻ không giống những lần trước.

Alhandra thực sự rất anh tuấn, với mái tóc xanh đậm và đôi mắt thâm thúy như biển cả, gương mặt góc cạnh sắc nét, mũi thẳng, môi hơi mỏng. Khi anh nói, vẻ ngoài của anh mang một phong thái lười biếng, đầy quyến rũ, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, rất tàn nhẫn.

Quyền Chử không thể không dừng lại nhìn Duy An trong tay Alhandra. Lần trước gặp bé đã một tháng trôi qua, và lúc này, bé dường như đã béo lên một chút, trông càng thêm mềm mại và đáng yêu.

Ngay khi bé Duy An nằm trong lòng Alhandra nhận thấy Quyền Chử đứng ở cửa, bé lập tức quay lại và mỉm cười, vẫy tay chào, phát ra tiếng " u bu, wa" như một lời chào mừng vui vẻ.

Alhandra quay lại nhìn Quyền Chử. Khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Quyền Chử trong bộ quân trang, Alhandra khẽ nhíu mày không hài lòng. Nhưng vì Duy An đang trong tay mình, anh giữ giọng điệu không quá lạnh lùng, chỉ hỏi: “Quân bộ xử lý xong việc chưa?”

Quyền Chử cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng. Anh tự hỏi liệu Alhandra có muốn giữ anh lại trong nhà, không cần quay lại quân bộ.

Chưa kịp trả lời, Quyền Chử cảm nhận được một cái kéo nhẹ ở vai mình.

Quay đầu lại, anh thấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đang nắm chặt lấy vai áo anh, ánh mắt của Duy An trong suốt và tràn đầy vẻ tinh nghịch, khiến Quyền Chử không thể không mỉm cười. “Wa”

Chất lỏng trong suốt từ miệng Duy An chảy ra, nhưng thay vì cảm thấy ghê tởm, Quyền Chử lại cảm thấy điều đó thật dễ thương.

Quyền Chử không thể không giơ tay lên định vỗ nhẹ vào đầu Duy An, nhưng chưa kịp làm gì thì tay của Duy An đã nắm chặt lấy tay anh và cố gắng đưa vào miệng. Tuy nhiên, Duy An còn quá nhỏ nên không thể kéo tay anh vào miệng được. Cậu bé vội vàng cố gắng cắn vào ngón tay anh, nhưng Alhandra nhanh chóng giữ tay Duy An lại.

Alhandra nhìn bé, cười nhẹ và nói: “Càng ngày càng nghịch ngợm rồi.”

Quyền Chử cúi đầu nhìn ngón tay Duy An đang nắm chặt lấy, chỉ dám cử động nhẹ nhàng vì sợ làm tổn thương cậu bé. Duy An thật sự là sinh vật yếu ớt nhất mà Quyền Chử từng gặp.

Alhandra liếc nhìn Quyền Chử, đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên Duy An nôn ra một chất lỏng có vị chua, làm ướt cả người Alhandra. Dù rất khó chịu, nhưng vì Duy An đang bị bệnh, Alhandra chỉ chú ý đến việc phải chăm sóc cậu bé mà không bận tâm đến chuyện này.

Alhandra nhanh chóng quát: “Quản gia, chuẩn bị tới y viện!”

Quyền Chử vội bước lên định lấy Duy An từ tay Alhandra, nhưng Alhandra ôm chặt Duy An không buông tay. Trong tình thế cấp bách, Alhandra đành nhanh chóng ôm ngang bế cả Duy An và Alhandra lên và lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

Với kinh nghiệm chiến đấu và tốc độ của quân đội, Alhandra có thể chạy quãng đường năm phút trong chỉ hai phút.

Khi họ đến y viện, Kiều Tùng đã chờ sẵn. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bé Duy An, Kiều Tùng lập tức bế bé lên và vội vã vào phòng điều trị nên cũng chảng quan tâm đến tư thế kì lạ của 2 vị trùng tộc nọ. 

Alhandra từ đầu đến cuối không buông tay, nhưng khi phản ứng lại, anh vội vã buông tay ra. Cả hành trình, ánh mắt anh không hề rời khỏi Duy An dù chỉ một giây.

Tính cách phong lưu, tàn nhẫn của anh khiến cho cả Trùng tộc đều phải khiếp sợ, đặc biệt là đối với trùng đực, nhưng vào lúc này, anh lại lộ ra một chút yếu đuối khó mà tin được.

Quyền Chử suýt nữa nghĩ đây là ảo giác của mình. Nhìn Alhandra lúc này, anh thậm chí không thể liên kết hình ảnh này với những lần trước, khi Alhandra tàn nhẫn đến mức gần như khiến Quyền Yến suýt nữa chết trong tay anh mà anh vẫn lạnh nhạt, không chút cảm xúc.

Cũng chỉ vì Duy An là một trùng đực mà Alhandra lại có thể mềm lòng đến mức này sao? Trước đây, anh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy.

Trong y viện, mọi người đều lén lút quan sát Alhandra, quên đi rằng vị trùng đực này trước kia đã từng tàn nhẫn và vô tình như thế nào.

Nhưng ngay sau đó, màn yếu đuối này bị phá vỡ. Quản gia nhanh chóng mang tin tức đến, báo rằng những trùng cái và thiếu gia đều phải gấp rút quay về.

Ngay khi lộ ra một chút yếu đuối, Alhandra lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, đầy sát khí. Đôi mắt xanh thẫm của anh trong một khoảnh khắc như bị vấy bẩn, trở nên tối tăm và mờ mịt. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy ác ý, tay anh rút ra một cây roi có gai từ người một tên hầu cận rồi bước đi ra ngoài.

Lúc này, anh cần phải phát tiết cơn giận dữ của mình.

Quyền Chử đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ tình huống như thế này thường xảy ra mỗi bảy ngày một lần. Tuy nhiên, một tháng nay, vì sự tồn tại của Duy An, Hùng chủ Alhandra đã không trừng phạt ai. Thậm chí những thư hầu và thư tử đã quá ngạc nhiên vì điều này.

Lần này, vụ "tiệc phá xác" lại vì Duy An mà không thể giải quyết gì được.

… 

Dưới ánh nắng chói chang, Quyền Yến, với cơ thể đầy vết thương và máu, quỳ rạp xuống đất, trông thật cứng rắn. Mười ba trùng đực trong đội ngũ, tất cả đều mang thương tích ở các mức độ khác nhau.

Vết thương nặng nhất là của Quyền Từ, đứng hàng thứ mười ba. Cậu bị đánh và sau đó bị một cú đá mạnh từ Hùng phụ, với sức mạnh của một trùng đực trưởng thành kèm theo áp lực của Hùng phụ, cú đá này suýt nữa đã cướp đi mạng của cậu.

Tuy nhiên, Quyền Từ vẫn nghiến chặt răng, quỳ thẳng trên mặt đất, mặc cho máu tươi nhuộm đỏ những viên gạch xung quanh, nhưng cậu không thốt lên một lời xin tha hay thua cuộc.

Không một trùng cái nào dám phát ra tiếng kêu hay oán hận, bởi họ biết rằng sẽ chỉ nhận thêm những hình phạt nặng nề hơn nếu làm vậy.

Họ hiểu rằng họ phải quỳ xuống, chỉ đến khi bé trùng đực Duy An tỉnh lại thì mới được giải thoát.

"Bé Duy An gần đây có những phản ứng bất thường về thể chất, có thể là do cơ thể không chịu được sữa công thức vì vậy mới xảy ra tình trạng nôn mửa và các phản ứng khác..." Kiều Tùng đã xử lý xong và rời đi, để lại Alhandra trong phòng bệnh.

Alhandra ngồi xuống mép giường, nhìn Duy An với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và lồng ngực phập phồng. Anh vẫn căng thẳng, nhưng cuối cùng đã thả lỏng, ánh mắt hắn hiện rõ sự mệt mỏi và lo lắng.

Sau khi tỉnh lại, Duy An vì cảm thấy khó chịu mà không ngừng rơi nước mắt. Đôi mắt nhỏ xíu của bé đỏ hoe, nhìn Alhandra đầy vẻ đáng thương và vươn tay muốn được ôm.

Alhandra luôn ở bên cạnh, vội vàng ôm Duy An vào lòng, dịu dàng vỗ về.

Duy An nắm lấy áo của hắn, thì thào những lời yếu ớt, giọng nói khàn khàn vì lâu không nói, không ngừng kêu la, “u, bu oe ”

Alhandra nhìn Duy An, thấy vẻ đáng thương trong ánh mắt anh, khẽ nhấp môi nói: “Xin lỗi, là Hùng phụ sai.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Alhandra nói hai từ "xin lỗi" này.

Duy An lắc đầu, “Nha, nha”

Không phải Hùng phụ sai mà.

Alhandra cúi đầu nhẹ nhàng đặt trán lên trán Duy An, quyến luyến vỗ về, dịu dàng hứa hẹn: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Anh không thể chịu đựng khi thấy Duy An đau đớn, nếu có thì thà cứ để anh chịu thay.

So với sự khó chịu của chính mình, Duy An càng làm anh cảm thấy không thể chấp nhận.

Dưới ánh sáng ấm áp, Duy An nhìn lên Hùng phụ, rồi ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe như mở to ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi quay lại với tiếng "u, u oe" của mình, vẻ ngây thơ và dễ thương khiến trái tim người khác tan chảy.

Ở ngoài cửa, Quyền Chử lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, không tiến vào cũng không rời đi.

Vì thể chất đặc thù của Duy An, hiện tại không có sữa phù nào trên thị trường hợp với bé. Bác sĩ khuyên nên nuôi dưỡng bằng sữa từ trùng cái.

Quyền Chử đã sinh trứng được hai năm rồi, ngay cả khi uống hết thuốc kích sữa thì cũng không có tác dụng gì.

May mắn là thư phụ của Quyền Phiền là một trùng cái mới sinh trứng cách đây ba tháng. Sau khi uống thuốc kích sữa, chỉ một ngày là có thể có đủ sữa. Sữa tươi được hút và đưa vào bình để gửi cho Duy An.

Duy An nhìn thấy bình sữa, đôi mắt sáng lên, đôi tay nhỏ nhắn vội vàng cầm lấy bình sữa và uống một cách vội vã, vừa uống vừa mỉm cười thỏa mãn.

Quyền Chử không tham gia, anh chỉ lặng lẽ nhìn Hùng chủ và Duy An. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng, như thể đây là một chủng tộc khác, một sự giao hòa kỳ lạ.

Cảm giác này chỉ thoáng qua rồi bị Quyền Chử gạt đi.

Duy An đã ăn no, Alhandra rất vui mừng và quyết định cho phép Vân Lai, một thư hầu tự mình mở tài khoản và gửi một khoản tiền cho hắn.

Vân Lai, sau khi nhận được niềm vui bất ngờ này, lập tức mua một món quà cho con trai Quyền Phiền.

Duy An khỏe lại, và cuộc "Tiệc phá xác" sẽ lại được tổ chức vào tuần sau.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, là thời điểm lý tưởng cho các tộc. Việc chọn ngày này không phải là điều dễ dàng, vì Hùng phụ đã phải tiêu tốn không ít công sức để lựa chọn ngày.

Quyền Phi ngậm điếu thuốc, dựa vào cây cột, nhìn xuống sân đầy người, ánh mắt đầy sự kín đáo và ý cười nhẹ nhàng.

Hắn xoa nhẹ vết roi trên tay mình, nhìn xuống mà không thấy Duy An. Quyền Phi thở dài, rồi rời đi.

Cậu cảm thấy trùng đực thực sự là thứ không thể chịu đựng nổi.

Lần này, nhóm trùng cái trở lại, ngoài Quyền Phiền vẫn còn mười hai người, số còn lại đang thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm hoặc chiến đấu ở chiến trường.

Quyền Phi nhận ra rằng nếu lúc trước cậu tham gia quân đội thì có thể có lý do để tránh mặt. Tình hình hiện tại Thật sự khiến cậu cảm thấy chán ghét.

Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm cao nhất, Alhandra ôm Duy An ra sân, đặt bé lên một tảng tinh thể màu lam lớn.

Kiều Tùng đứng xem, ngây người vì sự kỳ diệu này.

Đây là một tảng thủy tinh nâu khổng lồ, nó có thể hỗ trợ dịch chuyển không gian, một tài nguyên quý giá mà chỉ có Trùng tộc mới có. Kiều Tùng từng thấy một viên thủy tinh nâu nhỏ được đấu giá lên đến hàng triệu.

Alhandra đặt Duy An lên trên đó, nhìn Duy An ngơ ngác nhìn mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Duy An ngoan, không sợ, Hùng phụ ở đây.”

Duy An nghe vậy, không còn hoảng sợ nữa, và bắt đầu tự chơi với mình.

Alhandra nhẹ nhàng thở phào khi thấy Duy An không còn khóc , sau đó lùi một bước.

Ngay khi anh lùi lại, cả không gian xung quanh biến hóa, sân vườn náo nhiệt bỗng chốc biến mất. Tầm mắt của Duy An đột ngột vươn cao lên tận trời, nhìn xuống vũ trụ bao la, nhìn thấy toàn bộ các vì sao.

Ngồi trên tảng thủy tinh nâu, Duy An ngây thơ nhìn mọi thứ xung quanh, sau khi lấy lại tinh thần, bé quay đầu tìm Hùng phụ, gọi lên những âm thanh ngây ngô, “Ê u,  u oa.”

Lúc này, mọi cao tầng trong Trùng tộc, những chướng ngại vật ngăn cản tầm nhìn, đều trở nên trong suốt, vô hình. Hàng nghìn trùng cái, từ các tinh cầu, tinh vực xa xôi, đồng loạt nhìn lên bầu trời.

Trên không trung, một hình ảnh nhỏ bé, ngây thơ của Duy An, đang ngồi trên tảng thủy tinh nâu, thu hút mọi ánh mắt.

Các trùng cái đều quỳ gối, tay trái đặt lên ngực, cúi đầu, biểu lộ sự kính cẩn.

Họ đã có một trùng đực quý giá.

Trùng thần!

Quyền Chử, Quyền Yến, Quyền Phi... tất cả các trùng đực cũng đồng loạt quỳ một gối xuống đất.

Trùng thần!

Họ thề sẽ bảo vệ Duy An, bất kể ở đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, sẽ luôn đứng ra bảo vệ hắn.

Không phân biệt địa vị!

Không phân biệt sinh tử!

Đây là nghi thức tôn vinh bé trùng đực mới sinh, một thông điệp gửi đến toàn bộ Trùng tộc rằng Duy An là người mà họ phải bảo vệ.

Mỗi trùng cái đều thề nguyện một cách thành kính. Quyền Phi cũng không phải ngoại lệ. Dù hắn vẫn rất chán ghét trùng đực, nhưng trong lòng, bảo vệ và sự chán ghét này không hề mâu thuẫn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play