Tiền thị ở bên cạnh cũng thẳng lắc đầu, "Không ít không ít." Một ngày nàng cũng có thể kiếm được mười văn tiền, nếu là trước kia thì một tháng cũng không biết có hay không, nàng làm chút việc may vá đi bán thì làm cả mấy tháng cũng mới được hơn mười hai mươi văn.
Bất quá nàng chỉ có lúc rảnh mới làm chứ không phải mỗi ngày đều làm.
Chân Nguyệt: "Lại có nhiều tiền thì mua xe lừa, bọn họ mỗi ngày phải dậy sớm đi làm cũng không ổn." Một hai ngày thậm chí một hai tháng thì không sao, lâu dần sợ tiền không kiếm được mà người lại mệt mỏi tả tơi.
Nàng nhìn thoáng qua Kiều Triều, cảm thấy trước vừa mới ăn chút thịt gần đây trông có vẻ gầy đi nhiều.
Kiều Triều rất đồng ý với lời Chân Nguyệt nói, không ngờ nàng lại nghĩ giống hắn.
"Sau vườn cải củ lần trước nhổ nếu hết rồi, thì các ngươi xới lên một lượt, đi lấy chút đất mục lá cây về rải xuống nuôi đất, vài ngày nữa lại trồng rau mới. Còn có chỗ cha trồng củ cải, mai ta đi xem có thể làm như sau vườn không."
Kiều Trần Thị: "Tốt, lát nữa bảo cha ngươi xới đất phía sau lên."
Chân Nguyệt lại nghĩ: "Còn chỗ rau hẹ, hai ngày nữa mọc một đợt thì lại tiếp tục cắt, còn rau cải cũng không sai biệt lắm, đến lúc cùng nhau mang đi bán."
Mọi người đều nghe Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt nói một tràng, chợt nhìn về phía chuồng heo thấy hai con heo, vì ngày nào cũng cho ăn tốt nên lớn rất nhanh, với cả đã thiến nên càng lớn, Kiều Đại Sơn bọn họ ngày nào cũng ngắm nghía hai con heo này, nhìn xem thì thấy còn tốt hơn nhà khác nuôi.
Chân Nguyệt: "Sau vườn chẳng phải vẫn còn mấy củ cải? Mai đào hai củ cho heo ăn, về sau thỉnh thoảng cho chúng ăn ít rau của ta."
Ăn rau do nàng trồng, nàng cảm thấy hai con heo này chắc chắn sẽ lớn nhanh hơn.
Kiều Trần Thị: "Ăn như thế có tốt không?" Một con lợn muốn ăn giống như người vậy.
Chân Nguyệt: "Ăn ngon thì mới lớn nhanh, chúng nó thải ra phân thì các ngươi lại xúc mà bón ruộng."
Kiều Triều vừa nghe đã nhíu mày, vốn dĩ heo nuôi trong sân đã có mùi rồi, may mà Kiều Trần Thị với Tiền thị ngày nào cũng quét dọn chuồng heo, Tiểu Hoa bọn họ cũng sẽ phụ giúp, nên cũng đỡ, giờ lại còn lôi phân ra sau vườn chẳng phải mùi còn nặng hơn à?
"Như vậy sẽ rất hôi." Nhất là sau vườn bình thường có gió thổi qua, mà cứ mở cửa ra thì mùi xông vào... Nghĩ thôi đã thấy kinh tởm.
Chân Nguyệt nghe hắn nói cũng nghĩ lại, "Vậy thì mang phân heo đến chỗ chân núi chỗ trồng củ cải ấy. Như vậy thì củ cải cũng sẽ lớn nhanh hơn."
Kiều Đại Sơn: "Mẹ nó với cả Tiền thị, hai người mà làm không xong, ta sẽ mang ra chỗ củ cải."
Kiều Trần Thị: "Được."
Vì chuyện đi bán rau, cả nhà đều có việc làm, nào là xới đất, gánh nước, vỗ béo, còn phải đi làm đất mục lá cây...
Ngày thứ hai Chân Nguyệt liền đưa con cho Tiền thị trông hộ, nàng đi ra chỗ ruộng củ cải để chuẩn bị dùng dị năng bồi dưỡng củ cải.
Vì chỗ ruộng củ cải có hơi nhiều củ, nên lần này Chân Nguyệt lại tiêu hao hết dị năng, lúc đứng lên thiếu chút nữa thì ngã nhào ra ruộng.
Không biết có phải do mồm miệng Trương Bà tử trông thấy hay không, mà về nhà bà ta đã nói là Kiều Trần Thị hành hạ con dâu, ở cữ chưa được hai tháng mà đã bắt ra ruộng làm việc, thành ra người suýt ngã xuống đất.
"Mọi người đều nói Kiều Trần Thị hiền lành, bảo là ta hay bắt nạt con dâu, ta thấy bà ta mới là kẻ hay bắt nạt con dâu." Trương Bà tử nói.
Tiền thị trông con đi dạo một vòng về đã đem mấy lời này kể lại cho Kiều Trần Thị nghe, Kiều Trần Thị đang giặt quần áo vội đứng bật dậy, "Chân thị làm sao vậy? Ta, ta đi ra chỗ ruộng củ cải xem thế nào."
Bà còn chưa ra tới ngoài sân thì Kiều Triều đã cõng Chân Nguyệt về rồi, lúc này mặt Chân Nguyệt trắng bệch như quỷ.
Kiều Trần Thị: "Ta đi gọi đại phu ngay."
Phía sau Kiều Đại Sơn với Kiều Nhị cũng chạy về, Kiều Đại Sơn đang xúc phân heo đi chỗ củ cải, còn Kiều Triều và Kiều Nhị đi gánh nước, Chân Nguyệt thì một mình ở ngoài ruộng củ cải.
Chờ Kiều Triều gánh nước về đã thấy Chân Nguyệt mặt mày trắng bệch ngồi dưới đất, hắn vội vàng cõng nàng về, phía sau Kiều Đại Sơn với Kiều Nhị đi ra ruộng thì thấy ruộng củ cải chỉ còn trơ hai cái thùng.
Vẫn có mấy người trong thôn kể lại cho họ nghe thì họ mới biết.
Kiều Đại Sơn còn thấy rất lạ: "Sao ta đi không thấy ai thế nhỉ?"
Kiều Nhị: "Anh cả có lẽ về đường khác." Đi ra chỗ củ cải có phải chỉ có một đường đâu.
Chờ đại phu đến khám cho một hồi, "Chỉ là quá sức, phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể cô ấy có hơi yếu, phải bồi bổ thêm."
"Vâng vâng." Kiều Trần Thị trả tiền cho đại phu rồi đưa đại phu ra ngoài, xong bà lại đấm tay vào người, "Ông chủ ạ, hôm nay giết gà cho Chân thị bồi bổ đi."
Kiều Đại Sơn gật đầu: "Phải vậy thôi!"
Tiền thị vừa nghe thấy giết gà đã bắt đầu nuốt nước miếng, nàng thả Tiểu A Sơ lên giường rồi sai ba đứa Tiểu Hoa trông nom con cho cẩn thận, nàng đi ra ngoài giúp.
Chân Nguyệt mở mắt ra, thực ra nàng không có ngất, chỉ là hơi đau đầu, nhưng nàng biết, lần này dùng hết dị năng rồi, sau này dị năng của nàng sẽ luyện được mạnh hơn.
"Nước." Chân Nguyệt cất tiếng.
Kiều Triều vội đi rót cốc nước ấm cho nàng.
Uống nước xong Chân Nguyệt đã thấy dễ chịu hơn nhiều, "Ta không sao, mọi người cứ nhớ đi vỗ béo, tưới nước, hai ngày nữa lại xem thế nào, củ cải chắc là cũng không khác biệt lắm đâu."
Kiều Triều: "Mấy chuyện đó nàng cứ mặc kệ." Nếu biết Chân Nguyệt lại ra đồng chăm củ cải đến mức thành ra như vậy thì hắn sẽ không đồng ý đâu, mấy ngày nay hắn đều đã thấy rõ rồi, nhà này mà thiếu Chân thị thì quả là không ổn.
Đời trước của hắn thì toàn ra lệnh người khác, nhưng giờ nghe Chân thị sai khiến thì cũng không tệ, vì hắn biết Chân thị nói đều là tốt cho cả nhà.
Nếu như chỉ có mình hắn nói, thật ra hắn làm cũng chẳng bằng Chân thị. Chủ yếu là hắn thật sự không rành mấy việc đồng áng này, đi bán hàng thì rất nhiều chuyện đều do Chân thị nhắc nhở nên làm thế nào, hắn luôn cảm thấy người này bình thường chắc hẳn là người có đầu óc đấy.
Còn lúc không bình thường thì... Trông không khác gì một người đàn bà chua ngoa, nhưng cái nhà này lại rất cần một người đàn bà chua ngoa như thế này.
Nói tóm lại, Chân thị con người này rất được!
Nếu cái gia đình này là một đất nước nhỏ, hắn mà làm hoàng đế thì Chân thị này hoàn toàn có thể làm một vị Thượng thư bộ Hộ, biết cách tiêu tiền sao cho hợp lý mà lại còn biết cách kiếm thêm nữa.
"Kiều Đại, ngẩn người ra đấy làm gì thế? Ngươi mau ra làm việc đi." Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều đang không biết nghĩ gì mà cứ ngồi đực ra ở bên giường, mặt không biểu cảm không biết đang làm gì.
Kiều Triều lúc này mới hoàn hồn lại, "Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe." Hắn đứng lên đi ra ngoài, cái nhà này hắn rốt cuộc không phải là hoàng đế rồi... Chân thị mới là đại sơn vương, có thể sai khiến làm việc.
Trở lại ruộng củ cải, Kiều Triều và Kiều Nhị nhìn nửa mẫu củ cải, "Anh cả, anh có thấy mấy củ cải này trông lớn hơn nhiều không?"
"Ừ." Kiều Triều cũng thấy rất lạ, Chân thị đến một chuyến, mà nhìn mấy củ cải khác hẳn lên.
Nghĩ đến vẻ mặt trắng bệch của Chân Nguyệt, chẳng lẽ nàng đổ cả máu huyết vào ruộng củ cải à? Lấy thân mình để nuôi dưỡng củ cải? Kiều Triều chợt nhớ đến những câu chuyện ma quái trong mấy cuốn tiểu thuyết nọ, rồi lại lắc đầu, Chân thị mà là yêu tinh thì làm sao mà bọn họ có thể sống tốt thế này được.
Bón phân tưới nước, Kiều Triều mệt đến thở không ra hơi, cuộc sống này không biết đến bao giờ mới hết, nhưng nhìn những củ cải tươi tốt thì hắn lại cảm thấy chắc là không còn bao lâu nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play