"Nhất định là Tiểu A Sơ nhà ta mang tới phúc khí." Kiều Trần Thị nói.
Hai người cắt một rổ, bên kia trước nhà lại có động tĩnh, Tiền thị đứng dậy, nàng chuẩn bị làm bữa sáng.
Kiều Triều cũng chuẩn bị rời giường, bên cạnh Chân Nguyệt nghe được động tĩnh mở mắt, mơ mơ màng màng nói một câu: "Kiếm được nhiều tiền mua chút lương thực, mua loại tốt một chút."
Kiều Triều: "Biết rồi."
Bởi vì Kiều Đại Sơn sáng sớm đi làm, cho nên sữa dê cũng không có đi mua nữa, bất quá vì kiếm tiền, Chân Nguyệt cũng không để ý, dù sao không được nàng liền tự mình cho bú.
Sau đó Chân Nguyệt tiếp tục ngủ.
Kiều Triều cùng Kiều Nhị đứng dậy rửa mặt sau cũng đi cắt rau hẹ, bất quá cuối cùng cũng chỉ cắt một sọt mà thôi, sợ bán không được.
Kiều Tam cũng bị đánh thức, ngày hôm qua Kiều Triều gọi hắn cùng đi.
Rau hẹ rửa xong, ba người rất nhanh ăn bữa sáng rồi xuất phát, lúc này trời vẫn còn tối.
Ba người đi rất lâu, Kiều Triều lần đầu tiên rất mãnh liệt muốn mua cái xe ngựa, bất quá xe ngựa chắc không dễ, xe lừa ngược lại là rất có khả năng, kỳ thật xe bò cũng được, bò còn có thể cày ruộng.
Thôi tính, chờ lại kiếm nhiều chút tiền rồi tính sau.
Đi vào trấn nhỏ thì trời đã sáng, Kiều Triều trước dẫn Kiều Nhị cùng Kiều Tam đi phủ Tống, hắn đưa một bó rau hẹ cho Tống Thiết Sinh, Tống Thiết Sinh thấy bọn họ mang theo nhiều rau hẹ như vậy liền hỏi: "Hôm nay sao mang nhiều như vậy?"
Kiều Triều: "Là lấy ra bán."
Tống Thiết Sinh vừa nghe, "Lấy ra bán? Vậy ngươi chờ một chút, ta hỏi thử bên phòng bếp có muốn không."
Kiều Triều: "Được được."
Rất nhanh Tống Thiết Sinh liền đến đây: "Lấy ba cân đi."
Kiều Triều có chút do dự một chút, "Vậy, xin lỗi, ta quên nói với ngươi trước, rau hẹ này bán ba đồng một cân."
Tống Thiết Sinh nhíu mày, "Đắt vậy?" Hắn biết ở ngoài kia chỉ một đồng đã được một nắm.
Kiều Triều: "Thiết Sinh huynh đệ ta không gạt ngươi, rau hẹ nhà ta không giống những người khác, ngươi nhìn là biết, nó vừa lớn vừa mềm, hơn nữa… Khụ khụ, cái công hiệu kia càng... Khụ!" Hắn cho một cái ánh mắt ngươi hiểu đấy.
Tống Thiết Sinh bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, bất quá ta còn phải đi hỏi lại chút."
Kiều Triều: "Được được."
Tống Thiết Sinh lại chạy vào, rất nhanh cầm tiền lại đây, "Nè, chín đồng, ba cân đó."
"Có ngay, Nhị đệ mau cân cho Thiết Sinh huynh đệ."
Kiều Nhị lập tức lấy cân ra, "Ok ok, được."
Ba cân rau hẹ cứ như vậy bán xong, sau đó ba người lại bắt đầu ở gần đó vác rau hẹ đi khắp nơi, Kiều Triều: "Nhị đệ, mau lớn tiếng rao."
Kiều Nhị: "Hả? Tráng… Tráng… Đại ca vẫn là ngươi đi, ta không được."
Kiều Triều nhìn về phía Kiều Tam: "Tam đệ ngươi rao đi, ngươi xem ngươi còn muốn đọc sách, ta với Nhị ca luôn cố gắng kiếm học phí cho ngươi, bây giờ là lúc ngươi báo đáp chúng ta đó."
Kiều Tam: ...
Cuối cùng vẫn là Kiều Tam rao, "Tráng… Tráng dương rau hẹ, ba đồng một cân. Tráng… Tráng dương rau hẹ… Ba đồng một cân."
Một bên có phụ nữ xách giỏ đi ngang qua, "Xấu hổ c·h·ế·t người, ai mà kêu vậy."
"Rau hẹ đó có công hiệu đó thật sao? Ta lại muốn mua cho nhà ta ông xã ăn thử xem."
"Suỵt suỵt suỵt, ngoài đường đấy, cẩn thận chút."
Kiều Tam mặt đều đỏ lên, hắn dùng tay áo che mặt mà rao.
Đột nhiên một bên có người mở cửa đi ra, "Bán gì vậy?"
Kiều Tam: "Rau hẹ, có thể tráng dương, ba đồng một cân."
Người kia vừa nghe, "Cho ta hai cân."
"Được." Rất nhanh hai cân lại bán đi, không biết có phải do thấy có người mua hay không mà rất nhanh lại có người thứ hai thứ ba đến mua.
Không biết có phải "tráng dương" bị lan truyền ra ngoài, chỉ chốc lát lại có mấy người đàn ông đến mua.
Nghe giá có người chê đắt một chút, nhưng nhìn rau hẹ lớn lại tốt, với lại chủ yếu là tráng dương, nên cuối cùng vẫn mua.
Cứ như vậy liên tục bán đi hơn ba mươi cân, đã kiếm được khoảng một trăm đồng.
Bây giờ họ còn 20 cân rau hẹ, Kiều Nhị hỏi Kiều Triều phải làm sao bây giờ.
Kiều Triều: "Đi theo ta."
Ba người đi tới khu chợ, Kiều Triều đi nộp hai đồng tiền phí thuê sạp rồi bày sạp ở bên cạnh, cũng đứng đó.
Kiều Triều đẩy đẩy Kiều Tam: "Bắt đầu rao đi."
Kiều Tam: "…Đại ca, nhiều người lắm."
Kiều Triều: "Ngươi bịt mặt lại là không ai nhận ra đâu. Nghĩ đến chuyện ngươi đi học đi."
Kiều Tam cắn răng một cái, dùng tay áo che mặt, "Tráng… tráng dương rau hẹ, ba đồng một cân, mọi người mau đến xem!"
Một tiếng rao này, bên cạnh không biết bao nhiêu người nhìn sang, có người biết chữ lập tức đi qua xem, "Ba đồng một cân mắc quá vậy? Mà lại có công hiệu đó thật không?"
Kiều Triều: "Đây không phải là rau hẹ bình thường đâu. Hơn nữa các ngươi xem rau hẹ nhà ta xem, so với rau hẹ các ngươi thấy trước đó thế nào? Có phải tốt hơn rất nhiều không? Ăn ngon lắm đấy, mua về ăn thử là biết liền."
"Vậy thôi, cho ta một cân."
Một bên Kiều Nhị lập tức bắt đầu cân.
Một bên có người quen người kia, "Trần Nhị, ngươi còn cần sao? Ngươi không được hả?"
"Ha ha ha ha." Một bên có người lập tức cười lớn.
Người tên Trần Nhị vung tay lên, "Đi đi đi, các ngươi biết gì. Ta vốn một đêm ba lần, với ta ăn có lẽ được một đêm bảy lần đấy? Hừ! Ta là thoải mái mua, không giống các ngươi chắc là lén mua."
Đừng tưởng hắn không biết, thuốc bắc ở tiệm thuốc tốt nhất bán không phải đều là thuốc cho nam nhân cái vụ kia sao? Chẳng qua mọi người đều là ngầm mua thôi.
Lời này vừa nói ra, lập tức liền có người tới, "Để ta thử xem có thể được một đêm tám lần không."
Trần Nhị: "Còn một đêm tám lần, sợ không phải muốn tinh \ tận nhân vong?"
"Nói cứ như mình một đêm bảy lần không tàn vậy."
"Ha ha ha."
Một màn tranh cãi náo nhiệt như vậy làm giảm sự ngại ngùng của Kiều Triều, bởi vì một hồi sau lại liên tục bán đi vài cân.
Chốc lát, lại có vài người phụ nữ dùng quạt che mặt lén lén lút lút đến đây, "Cho ta hai cân."
"Được rồi."
Lát nữa, lại liền bán hết.
Một bên một ông lão bán rau cứ nhìn bọn họ, ông ta cũng bán rau hẹ, nhưng rau hẹ nhà ông chỉ bán một đồng mà không ai mua? Bên kia ba đồng mà lại bán hết?
Ông lập tức cũng hét to, "Rau hẹ rau hẹ, bán rau hẹ."
Không biết có phải nghe nói có người bán rau hẹ tráng dương hay không mà có người vừa đến nghe vậy liền nói: "Cho ta một cân, là ba đồng đúng không?"
Ông lão: "Một đồng thôi."
Người kia nhíu mày: "Không phải ba đồng sao?" Sau đó nhìn rau hẹ trong tay ông lão, "Rau hẹ của ông không đúng a." Không giống loại người kia, "Vậy rau hẹ ba đồng đâu?"
Ông lão: "Bán hết rồi đi."
Người kia vung tay áo, "Thôi vậy. Không mua."
"Ai?" Nhưng của ông đây cũng là rau hẹ mà, công dụng không phải giống nhau sao?
Lần này bán rau hẹ tổng cộng kiếm gần 200 đồng, bất quá Kiều Triều lại mua 100 đồng tiền lương thực, còn mua chút thịt, chỉ còn 80 đồng.
Về đến nhà ba người đều mệt mỏi, vừa đi đường vừa rao, dọc đường mỗi người cũng chỉ ăn một cái bánh.
Về đến nhà, Tiền thị thấy bọn họ về nhanh như vậy liền nhanh chóng làm thức ăn ngon cho họ.
Chân Nguyệt cầm 80 đồng lại tiếp tục chia tiền, mỗi người bốn người mười đồng, riêng Chân Nguyệt cũng cầm mười đồng, còn lại 30 đồng giao cho Kiều Trần Thị.
Chân Nguyệt nhìn tiền: "Vẫn còn ít chút."
Kiều Trần Thị cầm tiền: "Ít sao? Không ít không ít." Lúc trước lão đại đi làm nửa tháng mới kiếm được hơn trăm đồng...