Một mặt khác, Tống phủ, Tống lão gia thở hổn hển ôm Tống phu nhân, Tống phu nhân nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Hôm nay sao lại lợi hại như vậy?"
Tống lão gia thuận miệng nói: "Có lẽ là hôm nay ăn nhiều rau hẹ một chút. Ha ha ha."
Tống phu nhân: "Ồ? Tại sao lại nói như thế?"
Tống lão gia: "Chỉ là nghe người làm nói thế, bảo là rau hẹ có công hiệu này. Thật giả không biết, nhưng hôm nay rau hẹ làm ăn rất được."
Tống lão gia chỉ nói vu vơ nhưng Tống phu nhân để trong lòng, ngày hôm sau liền đi hỏi người mua thức ăn, cuối cùng nghe nói là thợ săn bán củ cải mang đến bếp nên mua hai cân.
Trước Thiết Sinh thực ra cũng mang một ít, nhưng sau đó bếp không nấu cho các chủ nhân ăn, mà lại để cho người hầu ăn.
Lại là tên thợ săn đó. Tống phu nhân nhíu mày, nghĩ đến củ cải kia, gần đây bà cùng phu quân và nhi tử thường ăn củ cải đó, củ cải kia đúng là ngon thật, giòn tan, ngọt lịm.
"Người đâu, gọi đại phu đến."
"Dạ."
Hơn một canh giờ sau, đại phu cầm củ cải và rau hẹ lên tiếng: "Phu nhân, không biết củ cải và rau hẹ này từ đâu đến?"
Tống phu nhân: "Mua ở ngoài."
Đại phu: "Hai thứ này không có gì không ổn, thậm chí so với củ cải và rau hẹ bình thường lão phu thấy còn tốt hơn nhiều; hai thứ này vốn cũng có thể làm thuốc, phẩm chất như này thuộc loại thượng phẩm. Không biết phu nhân mua ở đâu, lão phu cũng muốn mua một ít."
Tống phu nhân: "Chỉ là thợ săn hay mang con mồi đến phủ mình bán ấy, nhà hắn mua được. Còn rau hẹ... Ăn thì, khụ, có công hiệu kia sao?"
Đại phu không biết bà nói là công hiệu gì, "Rau hẹ có thể bổ dương khí, không biết phu nhân nói có phải cái này không."
Tống phu nhân: "Khụ, không sai biệt lắm."
Đại phu: "Ăn vừa đủ thì được nhưng cái gì cũng không nên quá liều, ăn uống nên điều độ, không nên chỉ ăn một loại."
Tống phu nhân: "Cái này đương nhiên."
Tiễn đại phu xong, Tống phu nhân lập tức gọi Tống Thiết Sinh đến, "Cái tên thợ săn kia nhớ nhé, lần sau hắn tới đây thì cho hắn vào, ta hỏi hắn vài chuyện."
"Vâng."
Mặt khác, Trần Nhị buổi tối liền ăn sủi cảo rau hẹ, không biết có phải do tác dụng "tráng dương" không, hắn thấy rau hẹ này ăn ngon thật, so với trước đây từng ăn còn ngon hơn, bà vợ nhà hắn cũng cảm thấy thế.
Đêm đến, sau một hồi giao lưu, vợ hắn cũng nói hôm nay hắn lợi hại hơn hẳn, Trần Nhị nghĩ lẽ nào rau hẹ đó thật có công hiệu như vậy?
Nếu Chân Nguyệt biết nhất định cảm thấy hắn nghĩ nhiều, rau hẹ đích xác có công hiệu đó, nhưng thật ra ăn một bữa cũng không có nhiều tác dụng lắm, có điều hiệu ứng tâm lý thì có lẽ sẽ có.
Hai ngày sau, Kiều Triều cùng Kiều Nhị lại cõng rau cải và hơn chục cân rau hẹ đến huyện thành, Kiều Triều một lần nữa đi vào Tống phủ, vốn chỉ định hỏi xem Tống Thiết Sinh bọn họ có cần rau cải không nhưng Tống Thiết Sinh vừa thấy hắn liền nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến, phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi."
Kiều Triều: ? ? ?
Sau đó hắn và Kiều Nhị đi vào Tống phủ, Kiều Nhị không dám nhìn nhiều, chỉ biết bên trong chạm khắc hoa văn rất đẹp, một bông hoa cọng cỏ đều toát lên vẻ giàu có.
Còn cái này trong mắt Kiều Triều thì chỉ là một nơi ở bình thường, so với hành cung hắn ở kiếp trước còn kém, cũng không bằng chỗ ở của các đại thần mà hắn xem trọng, nên Kiều Triều không có biểu tình gì, hắn chỉ muốn biết Tống phu nhân này muốn gặp bọn họ vì sao.
Chẳng lẽ là vì củ cải hoặc là rau hẹ?
"Bái kiến Tống phu nhân." Kiều Triều và Kiều Nhị đứng ở đại sảnh hành lễ, Kiều Nhị không biết hành lễ, chỉ biết là làm theo Kiều Triều cong người xuống.
Tống phu nhân ngồi sau bình phong, đương nhiên bọn họ không có tư cách nhìn thấy Tống phu nhân.
"Các ngươi họ Kiều? Là người ở đâu?"
Kiều Triều: "Thưa phu nhân, chúng ta là người ở thôn Đại Nam, trấn Lâm Phong."
"Ừ, vậy ta hỏi các ngươi, củ cải và rau hẹ nhà các ngươi trồng như thế nào?"
Kiều Triều và Kiều Nhị nhìn nhau, "Ờ... Cái này tiểu nhân không biết, những thứ đó đều do vợ ta trồng, nàng từ nhỏ đã có năng khiếu trồng trọt, trồng cái gì cũng tốt hơn người thường một chút."
Kiều Nhị bên cạnh: ... Chị dâu từ nhỏ đã có năng khiếu trồng trọt? Chẳng phải là có sau khi mang thai mới có sao?
Nhưng Kiều Nhị cái gì cũng không dám nói.
Tống phu nhân: "Thế sao? Vậy lần này các ngươi đến có mang gì theo không?"
Kiều Triều: "Có mang theo một ít rau hẹ và rau cải."
Tống phu nhân: "Rau cải? Cái đó ăn thế nào?"
Kiều Triều: "Ờ..." Rau cải vừa trồng đã mang đi bán hết rồi, nói thật là hắn còn chưa từng nếm thử, về cách ăn thì càng không biết.
Nhưng Tống Thiết Sinh bên cạnh nhanh chóng nói: "Phu nhân, rau cải có thể xào hoặc nấu canh đều được, còn có thể làm dưa chua."
Tống phu nhân gật đầu, "Vậy được, lần này các ngươi mang bao nhiêu? Ta muốn mua hết."
Kiều Nhị giật mình ngẩng đầu, Kiều Triều trấn tĩnh lại, "Lần này mang hơn chục cân rau hẹ, hơn bốn chục cân rau cải. Rau hẹ ba văn một cân, rau cải bảy văn một cân."
Người phụ trách mua đồ bên cạnh nghe vậy: "Sao lại đắt hơn bên ngoài đến gấp đôi?"
Kiều Triều: "Đồ ăn nhà ta trồng không giống nhà người ta, nhà ta trồng vừa tốt vừa đẹp hơn nhà người ta. Ngươi có thể nhìn xem."
Bọn họ mang sọt rau để ở ngoài đại sảnh, được Tống phu nhân đồng ý, người kia lập tức qua xem, quả thật là tốt hơn và to hơn rất nhiều so với bên ngoài. Ví như rau cải, bình thường anh ta đi mua thấy một cây cũng chỉ khoảng một cân, nhiều nhất cũng hai cân, nhưng rau nhà Kiều mang đến thì nhìn cũng phải ba cân, thậm chí có cây lớn nặng đến năm cân.
"Quả thật là tốt hơn bên ngoài, nhưng đắt quá."
Kiều Triều: "Ngươi có thể lấy một cây về nếm thử, sẽ thấy ngon hơn chỗ khác một chút, nhà ta cũng chỉ trồng được một ít, số lượng không nhiều nên mới bán đắt, hôm nay bán hết thì có thể phải vài ngày nữa mới có."
Người mua không nói gì thêm mà chỉ nhìn Tống phu nhân, chỉ cần Tống phu nhân nói muốn mua là phải mua.
Tống phu nhân: "Mấy sọt rau này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Kiều Triều: "Xin cho phép chúng con đi cân thử."
"Ừ."
Cuối cùng, Kiều Triều tính được tổng cộng là 381 văn, "Tổng cộng là 381, chỉ cần trả 380 là được rồi."
Tống phu nhân: "Người đâu, đưa 381 văn đến đây." Thêm một đồng nàng cũng không đáng, hơn ba trăm văn còn chưa đủ tiền mua một cây trâm cài, nên Tống phu nhân rất sảng khoái chi tiền.
"Vâng."
"Đúng rồi, đúng, lần sau nếu có đồ ăn tươi mới thì nhớ mang đến Tống phủ nhé."
Kiều Triều: "Dạ."
Chờ Kiều Triều và Kiều Nhị ra khỏi Tống phủ, Kiều Nhị nắm tay Kiều Triều, "Anh, sau này chúng ta có phải không cần bày sạp rao nữa không?"
Kiều Triều: "Bình tĩnh, chỉ là bắt đầu thôi."
Mục tiêu của hắn không chỉ có mỗi Tống phủ, tin chắc mục tiêu của Chân thị cũng không chỉ thế, có điều... Hình như nhà bọn họ đang hơi thiếu, trồng rau không được nhiều như vậy.
Xem ra, sau này còn phải nghĩ thêm cách...