Chẳng bao lâu, vợ thôn trưởng là Kim đại nương nghe tin cũng vội vàng chạy đến giúp, còn Mã thị từ khi biết Chân Nguyệt sinh con thì cứ chắp tay, miệng lẩm bẩm: "Phù hộ cho Chân thị đẻ ra đồ bồi tiền! Phù hộ cho Chân thị đẻ ra đồ bồi tiền!"
Một bên Lâm Tiểu Hổ thì ác độc nghĩ, mong Chân Nguyệt cùng đứa bé cùng chết.
Chân Nguyệt chỉ biết nửa thân dưới đau như chết lặng, đau quá, đau quá! Cái đồ quỷ thai này! Mày mau ra cho ta! Mau ra!
Không biết bao lâu, Chân Nguyệt cảm giác dưới thân nhẹ hẳn, bụng như trút hết, "Sinh rồi! Sinh rồi!"
Ngay sau đó là tiếng vỗ "Bốp bốp bốp" vài tiếng, rồi tiếp theo tiếng khóc "Oe" oe, bà đỡ cười nói: "Chúc mừng, sinh một thằng bé mập mạp!"
Chân Nguyệt liếc nhìn cái thằng bé xấu xí kia, buột miệng "Sao mà xấu thế?" rồi thiếp đi.
Bà đỡ nhanh chóng đến xem, vừa thấy thì phát hiện nàng ngủ rồi.
Người bên ngoài nghe tiếng khóc của đứa trẻ thì cũng nhẹ nhõm, lúc này trời đã gần tối. Kiều Triều muốn động đậy một chút thì thấy chân mình hình như hơi tê.
Đợi bên trong thu xếp gần xong, bà đỡ bế con ra cho Kiều Triều xem, "Chúc mừng nhé."
Kiều Đại Sơn cười toe toét "Tốt quá!" Cháu đích tôn của ta đấy! "Ôi chao, dễ thương quá."
Kiều Triều nhìn thoáng qua thấy mắt ông có vấn đề, cái sinh vật xấu xí này mà cũng thấy đẹp à?
Thật sự là xấu xí.
Sau đó, Kiều Trần Thị vội vàng lấy một cái hồng bao cùng ít quà đưa cho bà đỡ, "Lưu bà bà, vất vả rồi cảm ơn bà."
Lưu bà bà cười nhận, sờ hồng bao cười càng tươi hơn, "Chúc mừng chị dâu, tôi xin phép về trước."
"Vâng vâng, đi cẩn thận."
Tiễn bà đỡ xong, Kiều Trần Thị cũng cảm ơn Kim đại nương, "Cảm ơn chị, trứng gà nhuộm đỏ tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, đợi chuẩn bị xong nhất định mang qua biếu nhà chị trước. Ở đây tôi có hai gói bánh mua sẵn, chị cầm tạm."
Kim đại nương: "Trứng gà nhuộm đỏ không vội, bánh trái cứ để nhà dùng, tôi cũng có giúp gì nhiều đâu."
Kiều Trần Thị: "Không nên không nên, chị cứ cầm, vẫn nhờ chị cả. Hôm nay nhà Kiều chúng tôi có hỉ sự, coi như cho chị chút lộc."
Kim đại nương nghe vậy cũng không từ chối nữa, "Vậy được, tôi về trước đây, có gì cần giúp thì cứ gọi tôi. Tôi đợi trứng gà nhuộm đỏ nhà chị."
Kiều Trần Thị: "Không thành vấn đề."
Kim đại nương vừa đi, Kiều Trần Thị vội gọi Tiền thị và Kiều Nhị đi chuẩn bị đồ, "Đúng rồi, còn phải báo tin cho nhà mẹ Chân thị nữa, Lão đại, con đi đi."
Kiều Triều: "Hả?" Hắn có biết nhà mẹ Chân thị ở đâu đâu, trong trí nhớ Chân thị hình như cũng không hay cho hắn đi, hình như nhà mẹ Chân thị cũng chẳng ra gì, với lại trời cũng tối rồi.
Kiều Trần Thị cũng kịp phản ứng, "Thôi, ngày mai hẵng đi, lấy trứng gà nhuộm đỏ trước đã, sáng mai cha con đi."
Kiều Đại Sơn: "Được được."
Cả nhà bắt đầu bận rộn, hơn nữa vừa nãy lăn lộn nãy giờ ai cũng đói bụng, Tiền thị lại nấu cơm nhanh.
Kiều Trần Thị: "Làm canh trứng, đập mấy quả trứng gà vào để chút Chân thị tỉnh dậy cũng có cái ăn. Mai chắc phải thịt gà rồi."
"Dạ." Tiền thị trong lòng vẫn còn tính toán, giờ Đại tẩu sinh con trai, sau này chắc chắn trong nhà càng được nước làm càn, hết thịt gà lại còn canh trứng, hồi đó mình sinh Tiểu Niên có được đãi ngộ này đâu?
Nàng sờ bụng mình, nàng cũng muốn sinh con trai.
Chân Nguyệt ngủ khoảng hơn một canh giờ thì tỉnh, nàng cảm thấy dưới thân vẫn rất đau, còn đứa con trai mới sinh thì đang nằm ngủ bên cạnh.
Chân Nguyệt nhìn vài lần, cuối cùng lại nhắm mắt, vẫn xấu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Chân Nguyệt lại mở mắt, là Kiều Triều vào, trên tay còn bưng hai bát.
"Nàng tỉnh rồi à? Đói bụng không?"
Chân Nguyệt đích xác có chút đói, cả ngày có ăn gì đâu.
Kiều Triều đặt bát xuống trước, rồi đỡ nàng dậy, mới cầm bát lên đưa cho nàng, trong bát là canh trứng, bên trong có mấy quả trứng gà, một bát khác là cơm.
Kiều Triều lúc đầu còn nghĩ không chừng phải mình đút ăn à? Nhưng mà hắn đâu biết đút người, nhưng mà Chân Nguyệt cũng không nói gì, chỉ ăn hết sạch đồ ăn, rồi lại nằm xuống ngủ.
Kiều Triều cầm bát ra ngoài rửa, xong rồi cũng đi ra, chẳng bao lâu cửa bị gõ, Kiều Triều đi ra mở cửa thì thấy Kiều Trần Thị: "Lão đại, con đi nghỉ ngơi với cha con đi, đêm nay mẹ chăm Chân thị là được."
Kiều Triều nghe nói vậy, nghĩ Kiều Trần Thị kinh nghiệm đầy mình, thế là đi ra ngoài.
Chân Nguyệt không biết đã ngủ bao lâu, mơ màng nghe tiếng đứa bé khóc, nàng tỉnh lại thì thấy Kiều Trần Thị đang bế đứa bé dỗ dành, Chân Nguyệt mở mắt lơ mơ, "Sao vậy?"
Kiều Trần Thị thấy nàng tỉnh rồi lại nhìn đứa bé, "Chắc là đứa bé đói, con dậy cho nó bú đi."
Chân Nguyệt không còn cách nào đành phải nhận đứa bé, Kiều Trần Thị ở bên cạnh dạy nàng cách cho bú, lần đầu cho bú mất rất lâu mới thành công, nhưng mà Chân Nguyệt đã mệt rồi, nàng vừa cho bú vừa ngủ.
Kiều Trần Thị thấy vậy chỉ đành lay nàng, "Không được ngủ, cho bú xong hẵng ngủ."
Chân Nguyệt chỉ đành mở mắt, nàng cảm thấy thật phiền! Nhưng mà chẳng có cách nào, không được, ngày mai nàng nhất định phải tìm cách.
Nếu ngày nào cũng thế này thì không được.
Cho bú xong, đứa bé chẳng bao lâu thì cũng ngủ, Chân Nguyệt cũng có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Kiều Trần Thị kỳ thật cũng rất mệt, cả ngày nay nàng cũng lăn lộn rồi, buổi tối còn phải trông cháu trai.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Kiều Đại Sơn liền đi báo tin cho nhà Chân gia, mẹ Chân Nguyệt là Chân Dương thị nghe tin cũng lập tức chuẩn bị đồ đạc theo Kiều Đại Sơn qua đây.
Bà ta cũng chỉ mang một chút trứng gà, bột gạo và năm đồng tiền, Kiều Trần Thị cứ tưởng bà ta ít nhất phải mang con gà qua, lại chỉ mang chút xíu như vậy, Kiều Trần Thị thấy sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng Kiều Trần Thị cũng không tiện nói gì.
Vì đây là mẹ Chân thị, hơn nữa Chân thị lại sinh cho nhà bà một đứa cháu trai, với lại bản thân Kiều Trần Thị cũng không hay cãi nhau.
Chân Dương thị cũng có chút xấu hổ, nhưng bà ta cũng chẳng biết làm sao, nhà đang khó khăn, mang nhiêu đó bà ta đã thấy không tệ rồi. Bỏ qua sự bất mãn của Kiều Trần Thị, Chân Dương thị đi vào phòng thăm Chân Nguyệt, Chân Nguyệt lúc đầu còn nghi hoặc đây là ai, mọi người nói vài câu liền hiểu.
"Ôi chao, cháu ngoại của ta ở đâu rồi." Chân Dương thị đi tới, liếc mắt liền thấy đứa bé nằm cạnh Chân Nguyệt.
Kiều Triều lúc đầu cũng nghi ngờ đây là ai, đợi nghe được hai chữ "cháu ngoại" liền hiểu.
Chân Dương thị đầu tiên là ôm đứa bé nhìn một hồi, rồi mới hỏi Chân Nguyệt: "Người khỏe không." Rồi lại nhìn ra ngoài, "Mẹ chồng có nấu canh gà cho con không?"
Chân Nguyệt không đáp, gặng hỏi: "Mẹ? Mẹ mang gì qua thăm cháu đích tôn của mẹ vậy?"
Chân Dương thị nghẹn họng, trừng mắt liếc nàng một cái, "Đồ mẹ mang đã đưa cho bà thông gia rồi."
Chân Nguyệt gật đầu, "Cũng được."
Lúc này Kiều Trần Thị cũng đi đến, trong tay còn cầm canh gà, Chân Dương thị vừa thấy bát canh gà trong còn có một cái đùi gà to thì hai mắt sáng lên.
Kiều Trần Thị đưa canh gà cho Chân Nguyệt, sau đó bắt đầu bình thường trò chuyện việc nhà với Chân Dương thị, Chân Dương thị vừa đáp lời Kiều Trần Thị vừa nhìn Chân Nguyệt uống canh gà ăn thịt gà, bà ta còn nuốt nước miếng một cái, rồi hỏi: "Canh gà đó ngon ghê, còn nữa không? Vừa vặn mẹ cũng đói bụng."
Mặt Kiều Trần Thị suýt đen lại.
Chân Nguyệt một hơi uống cạn bát canh gà, lau miệng, "Hết rồi, canh gà là của con, mẹ cũng xem cháu ngoại rồi thì về đi, nhà còn nhiều việc. Kiều Đại, tiễn mẹ ta ra ngoài đi."