Kiều Triều hơi giật mình đứng dậy, "Vâng, nương, người có việc cứ về trước đi ạ."
Kiều Trần Thị cũng nhanh nhảu nói: "Đúng đúng đúng, ta đưa ngươi trứng gà luộc, ngươi cầm về."
Chân Dương thị: "Ơ? Ta còn chưa kịp uống ngụm nước nào đây."
Chân Nguyệt: "Cho bà một chén nước. Nước thì có đủ, canh gà thì không có." Lại còn muốn tranh canh gà của phụ nữ có thai sao? Đúng là cái loại mẹ gì vậy trời.
Chân Dương thị cuối cùng uống no nước liền bị Kiều Triều tiễn về, Tiền thị vừa hay đi trả trứng gà về thì nhìn thấy, "Sao bác Chân về sớm thế? Bà mang gì tới à?"
Chân Nguyệt: "Trong nhà có việc nên bà vừa nhìn cháu ngoại một cái đã về, tôi cũng không biết bà mang theo gì, chắc là ở chỗ mẹ chồng."
Tiền thị: "Vậy để tôi đi xem."
Cuối cùng Tiền thị biết Chân Dương thị mang đến trứng gà còn có một chút bột gạo cùng với mấy đồng tiền, nhìn xem cũng toàn là những thứ chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng so với bà trước đây thì tốt hơn nhiều; trước đây nương bà đến chỉ mang theo chút gạo lức, hai đồng tiền, trứng gà thì không hề có.
"Nhà đông con, lấy đâu ra thóc gạo dư, các con mà có nhiều thì cho mẹ mượn chút đem về." Đó là lời mà mẹ Tiền thị đã nói lúc ấy.
Tiền thị lúc đó mới sinh con mà thiếu chút nữa tức c·h·ế·t, nhà bà tuy rằng cũng nghèo nhưng không đến mức nghèo đến phải mượn gạo, cháu bà mỗi ngày vẫn có một quả trứng gà mà đến phiên bà thì một quả cũng không có, sau đó nương bà bị Chân thị mắng cho một trận thì về, nhưng mà bà cảm thấy mất mặt, từ đó về sau trước mặt Chân thị bà luôn thấy mình kém một bậc, thêm chuyện sinh con gái nên bà càng thêm tủi thân.
Hiện tại chị dâu sinh con trai, nương bà mang đồ tới còn tốt hơn bà, nghĩ đến chuyện trước kia lại càng thêm đau lòng.
Tiền thị lau lau khóe mắt, nghĩ bụng ít nhất thì bây giờ nhà Kiều cũng khá giả rồi, hôm nay làm canh gà cũng là cho chị dâu ăn, nhưng họ cũng có thể húp được chút canh.
Chân Nguyệt sau khi nghe chuyện hôm qua Tiểu Hoa đi tìm người nhà Kiều bị Lâm Tiểu Hổ chặn lại thì lập tức gọi Tiểu Hoa đến, "Cho ta xem."
Tiểu Hoa vừa đến, Chân Nguyệt liền vén áo của cô bé lên xem, bụng và vai đều bầm tím, "Có phải Lâm Tiểu Hổ lại đánh con không?" Chân Nguyệt mặt mày lạnh tanh.
Tiểu Hoa run lên, "Hắn… hắn đá con."
Chân Nguyệt hướng ra ngoài hét lên, "Nương! Mẹ ra lấy rượu thuốc xoa cho Tiểu Hoa đi!"
Kiều Trần Thị nghe tiếng Chân Nguyệt vội chạy tới, "Sao thế? Sao thế?"
Đến khi nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Hoa, bà bắt đầu rơi nước mắt, "Thằng nhóc c·h·ế·t tiệt! Sao hắn dám làm thế!"
Tiền thị cũng đi đến, "Cái thằng Lâm Tiểu Hổ đó đều bị bà Mã nuông chiều hư rồi! Nếu không phải là đụng tới người khác, thì sau này chị dâu có phải gặp chuyện không?"
Chân Nguyệt vô cùng tức giận, nếu không phải đang ở cữ, chắc bà đã sớm xông đến nhà Lâm đánh người rồi.
Đợi Kiều Triều trở về, Chân Nguyệt lập tức kể chuyện này cho hắn nghe, chuyện hôm qua Kiều Triều cũng đã biết, "Ta sẽ xử lý."
Chân Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi xử lý thế nào?"
Kiều Triều: "Để sau rồi nói."
Hôm nay, Chân Nguyệt lại đang vừa ăn thịt gà vừa uống canh gà, Kiều Trần Thị ở bên ôm con, "Nương, nhà mình giờ có bao nhiêu tiền rồi?"
Kiều Trần Thị: "Hỏi cái này làm gì?"
Chân Nguyệt: "Ta muốn biết giá của một con dê cái hoặc một con bò cái là bao nhiêu?"
Kiều Trần Thị: "Thế phải vài lượng chứ chẳng ít, bò thì còn đắt hơn, phải hơn mười lượng, trước đây nhà ta chưa từng mua." Nhà họ trước kia mà mua trâu bò á? Đừng có nằm mơ.
"Trong nhà giờ có chừng bảy, tám lượng." Đều là nhờ Kiều Đại đi săn thú bán được.
Chân Nguyệt cau mày, "Vậy vẫn chưa đủ. Trong thôn nhà ai có trâu cái hoặc dê mẹ không? Ta muốn mua sữa dê hoặc sữa bò."
Kiều Trần Thị: "Mấy thứ tanh hôi đó mua làm gì?"
Chân Nguyệt: "Cho con uống."
Kiều Trần Thị trừng lớn mắt, "Cái này… cái này uống được sao?"
Chân Nguyệt: "Đun lên rồi uống được, nhưng thôi để tháng sau hết cữ rồi tính, mẹ cứ đi hỏi thăm trước đi. Ta hỏi bác sĩ rồi, tốt cho đứa nhỏ." Về chuyện có phải thật sự hỏi rồi không thì ai mà biết, dù sao bọn họ cũng không có kiểm chứng, bà cũng không muốn tối nào cũng phải dậy cho con bú, đến lúc đó nếu ban đêm con đói, sẽ để Kiều Triều dậy pha sữa cho con, con nít đâu phải chỉ của một mình bà.
Kiều Trần Thị: "Được. Ta sẽ hỏi thử." Bác sĩ mà nói được thì chắc là được.
Kiều Triều lúc này vừa đúng lúc trở về, người hắn có hơi ẩm ướt, ống quần còn dính nước, trên tay xách hai con cá.
Kiều Trần Thị nhìn thấy từ cửa sổ liền vội đi ra, "Lão đại, con đi đâu vậy? Sao lại có cá?"
Kiều Triều: "Trên núi có con sông, con bắt từ trong đó."
Kiều Trần Thị nghi hoặc, "Sông? Trên núi có sông?" Sao bà không hề hay biết?
Kiều Triều: "Có ạ." Một con sông lớn, nước sâu, hôm nay dòng nước còn khá mạnh, may mà hắn bơi khá giỏi.
Trước đó có mấy người nhà khác tới thăm Chân thị, không biết ai nói một câu ăn chút cá cho có sữa, hôm nay hắn lên núi sâu, tình cờ thấy sông liền nhảy xuống bắt thử, không ngờ lại có cá, còn rất to.
Kiều Trần Thị: "Con mau đem cá bỏ vào bếp đi thay quần áo ngay kẻo bị bệnh." Bị bệnh không phải là chuyện đùa.
Kiều Triều: "Vâng."
Chân Nguyệt biết Kiều Triều bắt được hai con cá cũng khá ngạc nhiên, trong thôn quả thật có con sông nhưng mọi người đều múc nước từ đó, cả thôn chỉ có nhà trưởng thôn có giếng, phần lớn người dân đều lấy nước ở sông.
Nhưng không hiểu sao sông đó lại rất ít cá. Đợi Kiều Triều thay quần áo xong, Chân Nguyệt lại hỏi han một hồi, biết hắn bắt cá từ con sông trên núi thì cũng khá ngạc nhiên, sao bà không nghe ai nói trên núi có sông nhỉ?
"Có phải anh đã vào núi sâu không?" Chân Nguyệt hỏi.
Kiều Triều: "Cũng hơi sâu." Hắn không ngờ Chân Nguyệt lại biết.
Núi sâu nguy hiểm, người trong thôn đa số cũng chỉ đi quanh quẩn ở rìa núi chứ không dám vào trong, không nói đến chuyện gặp thú dữ mà còn lạc đường không biết đường nào ra.
Trước đây có người vào núi sâu cuối cùng cũng không thấy trở về nữa.
"Núi sâu nguy hiểm, lần sau tốt nhất đừng đi nữa." Chân Nguyệt nói.
Kiều Triều không nghĩ bà còn biết quan tâm đến mình, "Không sao, con cũng không đi thường xuyên."
Chân Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, xem ra sau này người này vẫn sẽ đi, nếu khi nào bà hết cữ, có lẽ bà sẽ cùng hắn đi xem sao.
Bà bây giờ đã bắt đầu lên kế hoạch, cứ mãi dựa vào Kiều Triều đi săn thú kiếm tiền ăn thịt thì không được, mà muốn ăn đồ khác cũng khó, cái gì cũng cần tiền, hiện tại bà đã sinh con rồi, dùng dị năng cũng không có vấn đề, bà tính trồng ít rau đem ra chợ bán.
Còn về trồng cái gì thì đợi bà khỏi hẳn sẽ đi chợ xem xét.
Hai con cá một con để lại ngày mai ăn, một con thì chặt làm đôi, một nửa thì cho Chân Nguyệt làm canh cá đậu phụ, nửa còn lại nấu cho bọn họ ăn.
Xuyên không tới đây lần đầu tiên được ăn canh cá, cũng không tệ lắm, mọi người trong nhà họ Kiều ăn ai nấy cũng thích thú, "Đại ca, lần sau anh lại đi bắt cá thì dẫn em theo với, em có thể phụ giúp." Kiều Nhị nói, cá ngon thật sự.
Kiều Triều: "Em biết bơi à?"
Kiều Nhị vỗ ngực một cái, "Biết chứ, Đại ca, hồi trước chẳng phải hai ta vẫn hay đi tắm sông sao?"
Kiều Triều: "Ờ, anh sợ em quên mất cách bơi rồi thôi."
Kiều Nhị: "Chắc chắn là không rồi."
Kiều Trần Thị: "Nước sâu nguy hiểm, các con cẩn thận một chút."
Kiều Nhị: "Vâng ạ."