Không biết có phải hay không là Chân Nguyệt chuẩn bị sinh, cho nên dạo gần đây không có ai đến chỗ nàng gây sự cãi nhau. Dù sao trước đây nàng nói con nàng nếu không phải là con của Mã thị thì sẽ phải chôn cùng, đợi chút nữa lỡ mà xảy ra chuyện với con của Chân thị, nàng bắt con nhà người ta chôn cùng thì sao?
Không có ai tới cãi nhau, Chân Nguyệt vẫn rất nhàn nhã, nàng cũng không muốn cả ngày cãi nhau, chỉ cần không ai đến chọc nàng thì Mã thị bây giờ nhìn nàng cũng không dám chống đối.
Về phần chuyện nhà Lâm gia rốt cuộc ai đã g·i·ế·t gà nhà họ, đến bây giờ vẫn là một bí ẩn, sau chuyện đó thì Lâm gia cũng không gây sự nữa.
Kiều Trần Thị cũng đã bắt đầu đi đổi trứng gà, hiện tại mỗi ngày Chân Nguyệt đều muốn ăn một quả trứng gà, buổi tối thai máy càng ngày càng nhiều, nàng ngủ cũng không ngon giấc.
Kiều Triều ở bên cạnh cũng thường bị nàng làm tỉnh giấc, "Không sao chứ?" Không hiểu vì sao, càng đến gần ngày sinh hắn càng khẩn trương, cũng không biết vì sao nữa.
Chân Nguyệt: "Không sao, thai máy thôi." Nói thật, đối với việc sinh con nàng kỳ thực cũng có chút sợ hãi, trong lòng nàng vẫn là một cô nương chưa từng trải chuyện gì đã phải sinh con, ai mà không sợ chứ?
Bất quá vẻ mặt nàng vẫn phải bình tĩnh, không thì nàng cảm thấy nếu nàng nói sợ thì người nhà chắc chắn sẽ càng thêm lo lắng.
Hôm nay, cả nhà Kiều gia dậy sớm để đi tưới nước cho ruộng, dạo gần đây không có mưa nên bọn họ chỉ có thể gánh nước từ bờ sông lên tưới.
"Lão đại, con ở nhà trông Chân thị nhé, bọn ta đi là được rồi." Kiều Trần Thị sợ Chân thị đột nhiên sinh con.
Chân Nguyệt: "Không sao, cứ để hắn đi đi, ta thấy chắc chưa nhanh thế đâu, đi sớm về sớm. Với lại còn có Tiểu Hoa bọn nó ở đây, nếu ta muốn sinh thì ta bảo chúng nó đi gọi mọi người." Chân Nguyệt sờ bụng, nàng thấy hôm nay thai máy cũng đỡ rồi, chắc là chưa sinh được.
Hôm nay phải múc nhiều nước như vậy, mấy hôm nay nàng thấy sức lực trượng phu vẫn còn khỏe có thể để cho người khác đỡ vất vả một chút.
Kiều Triều nghĩ nghĩ: "Ta đi làm một lát rồi về."
"Ừm."
Người nhà Kiều gia rất nhanh ra ngoài, Chân Nguyệt đi một lúc thì ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi. Gần đây nàng đang tập làm kim chỉ, trong trí nhớ thì Chân thị biết làm kim chỉ nhưng đến lượt nàng thì không hiểu sao tay lại không nghe lời.
Cuối cùng thì Chân Nguyệt cũng chỉ may được mấy lỗ thủng, hơn nữa còn may rất xấu, nàng vốn định may tã cho đứa bé trong bụng, Kiều Trần Thị nhìn thoáng qua, im lặng một lúc rồi nói bảo nàng đừng làm, cứ để bà làm tã cho đứa bé là được.
Chân Nguyệt cũng không ép nữa, chủ yếu là nàng làm thật sự quá xấu.
Vậy mà chưa đầy một canh giờ thì bụng Chân Nguyệt lại bắt đầu động. Lúc đầu nàng còn nghĩ là thai máy bình thường, dù sao trước kia cũng bị nhiều lần rồi, thế nhưng bụng càng lúc càng động nhiều, rồi lại đau từng cơn...
Chân Nguyệt ôm bụng: "Má ơi! Tiểu Hoa! Á!"
Ba người Tiểu Hoa vốn đang đào giun đất cho gà ăn ở dưới đất, vừa nghe Chân Nguyệt gọi liền vội vàng chạy tới: "Đại cữu mụ làm sao vậy?"
Chân Nguyệt hít sâu một hơi: "Ta sắp sinh rồi, nhanh đi gọi người!"
Tiểu Hoa ngẩn người, sau đó liền chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Đại cữu mụ sắp sinh rồi, đại cữu mụ sắp sinh rồi."
Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng chạy theo sau lưng.
Lúc Tiểu Hoa chạy đi gọi người thì Lâm Tiểu Hổ cũng ở nhà nghe thấy. Mã thị và những người khác đi làm cả rồi, trong nhà chỉ còn một mình Lâm Tiểu Hổ.
Nhìn thấy Tiểu Hoa chạy đi gọi người thì hắn liền chạy đến cản Tiểu Hoa lại: "Không được đi gọi người."
Tiểu Hoa sợ hãi lùi lại nhưng vẫn định vòng qua Lâm Tiểu Hổ để đi gọi người: "Đại cữu mụ ta sắp sinh rồi, ngươi tránh ra mau lên."
Lâm Tiểu Hổ: "Ta không cho ngươi đi gọi người đâu."
Tiểu Hoa vội đến sắp khóc, xông tới: "Tiểu Thảo, mau đi gọi người."
Tiểu Thảo và Tiểu Niên vốn rất sợ, nhưng thấy Tiểu Hoa như vậy thì nhanh chân chạy đi: "Oa oa oa, đại cữu mụ sắp sinh rồi."
Tiểu Thảo vừa khóc vừa chạy vừa kêu lớn.
Lâm Tiểu Hổ định cản lại nhưng Tiểu Hoa đã ôm lấy chân hắn. Sau đó, Lâm Tiểu Hổ giơ chân đá một phát vào vai Tiểu Hoa, "A" một tiếng Tiểu Hoa bị đá văng ra, Lâm Tiểu Hổ định đuổi theo Tiểu Thảo.
Vừa lúc đó có người nghe thấy tiếng động liền chạy tới: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Thảo khóc lớn: "Đại cữu mụ sắp sinh rồi, chị bị Tiểu Hổ đánh, ông bà ngoại thì đang làm ở ngoài ruộng." Tiểu Niên cũng oa oa khóc lớn.
"Sinh? Chân thị sinh! Ta đi tìm người ngay." Người kia nghe xong thì biết Chân thị sắp sinh, liền vội chạy đi gọi người ở ruộng.
Lâm Tiểu Hổ vừa thấy có người tới thì không dám đuổi theo nữa, chuẩn bị về nhà thì hắn lại đạp một cú vào tay Tiểu Hoa khiến Tiểu Hoa đau đớn kêu lên.
Chân Nguyệt ở trong sân luôn hít sâu, phía dưới cơ thể nàng như có dòng nước chảy ra.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, hít! Hít! Hít!" Chân Nguyệt thở ra hít vào liên tục, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lại còn sinh con vào ngày trời nóng như vậy nữa, nàng đúng là bị khổ quá rồi!
Đợi cho cơn đau dịu bớt, Chân Nguyệt tự mình đứng dậy đi vào trong nhà nằm lên giường. Lúc này, người nhà Kiều gia hối hả chạy về.
"Chân thị, Chân thị!"
Chân Nguyệt: "Ta ở đây."
Kiều Trần Thị vội vàng chạy vào xem tình hình trước, "Đã đi gọi bà đỡ rồi, con chờ thêm một lát nữa. Đừng sợ, hít sâu vào. Tiền thị, con nhanh đi lấy nước nóng!"
Tiền thị vừa về liền vào bếp đi lấy nước nóng, nàng đã từng sinh con nên biết phải làm thế nào.
Kiều Triều vừa về vốn cũng định chạy vào, hắn vốn đang gánh nước ở bờ sông, vừa về đến ruộng thì có người nói Chân thị sắp sinh, Kiều Trần Thị và những người khác đã về trước rồi.
Bất quá Kiều Trần Thị không cho hắn vào: "Đàn bà sinh con đàn ông vào làm gì, cứ ở ngoài chờ."
Kiều Nhị ở phía sau về sau một chút, Kiều Tam vốn đang ở nhà phu tử nghe tin đại tẩu sắp sinh cũng vội vàng chạy về. Ba người Tiểu Hoa cũng ở bên cạnh lau nước mắt sụt sịt, Tiểu Hoa thì người đầy bụi bặm.
Kiều Triều vốn chỉ chăm chú nhìn vào cửa phòng, chợt liếc thấy bộ dạng của Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, chuyện gì vậy? Sao con ra thế này?"
Tiểu Hoa lau nước mắt, hít mũi: "Đại cữu mụ sắp sinh nên con đi gọi người..." Nói đến đây Tiểu Hoa lại muốn khóc: "Tiểu Hổ cản con không cho con đi gọi người, còn đánh con nữa. Hu hu hu, đại cữu cữu!"
Nghe vậy Kiều Triều nắm chặt tay, ánh mắt tối sầm lại: "Đừng khóc, lát nữa cữu cữu sẽ trả thù cho con."
Tiểu Hoa lau nước mắt: "Vâng."
Rất nhanh thì Kiều Đại Sơn cũng dẫn bà đỡ về tới: "Nhanh nhanh nhanh!"
Bà đỡ vào khám xét một hồi: "Được rồi, cô dùng sức đi. Nếu không lát nữa là nguy hiểm đấy."
Chân Nguyệt vô cùng đau đớn, nghe theo bà đỡ dặn thì hít sâu rồi dùng sức, hít sâu rồi dùng sức, bởi vì bà đỡ bảo không được kêu lớn, phải giữ sức, nên người ở bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Nhưng chỉ những tiếng rên đó cũng làm tim Kiều Triều đập thình thịch.
Nước nóng bưng vào rồi lại bưng ra, nước toàn màu đỏ, trừ Tiền thị và Kiều Trần Thị được vào thì những người còn lại đều đứng ở ngoài lo lắng chờ đợi.
Kiều Triều không hề nhúc nhích, đây là lần đầu tiên hắn ở vào vị trí của một người cha đang chờ vợ mình sinh con, nên hắn cảm thấy thật phức tạp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play