Tiểu Khô Lâu không đi quá lâu, nó nhanh chóng quay lại phòng và đặt thứ đang ôm trong lòng trước mặt Mục Chung Nguyệt.
Có một vài trái cây nhỏ không quắt trông giống như quả táo, còn có thịt khô chẳng biết con vật gì đen như bùn.
"Những thứ này... là cho chị?" Mục Chung Nguyệt hỏi.
Tiểu Khô Lâu gật đầu, đẩy "thức ăn" về phía cô gái loài người, đôi mắt to trống rỗng nhìn cô đầy mong đợi.
Mục Chung Nguyệt nuốt khan, đúng là cô rất đói, từ khi rơi vào bí cảnh này đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với cơ thể và hoàn cảnh. Lúc này cô có thể cảm nhận được các vết thương đau âm ỉ, sự mất máu và hạ thân nhiệt đang nhanh chóng tiêu hao thể lực của cô, nên cô cần phải bổ sung năng lực dù chỉ một chút.
Mục Chung Nguyệt nhặt một quả nhỏ quắt queo, cắn một miếng, nhai rồi nuốt xuống.
Nó không ngon chút nào, nhưng cũng may là không có mùi lạ. Cô nhanh chóng ăn hết quả đang cầm trong tay, rồi cầm miếng thịt khô lên ăn.
Tiểu Khô Lâu thấy cô gái loài người chịu ăn thức ăn mình mang đến thì tỏ ra rất vui, sương đen uốn lượn quanh bàn chân bốc lên, như đang nhảy nhót vui mừng.
Đúng lúc bên ngoài vang lên một tiếng “ầm” lớn, cả tòa lâu đài dường như rung chuyển. Màn sương đen vừa bốc lên xung quanh Tiểu Khô Lâu cũng tản đi đôi chút.
Mục Chung Nguyệt cũng đờ người. Không khí xung quanh trở nên lạnh hơn và dính nhớp hơn, gần như quánh lại thành vật chất lạnh băng, một sự uy hiếp mạnh mẽ nào đó đang dần tới gần đây.
Ầm——!
Ầm——!
Những tiếng động lớn nối tiếp nhau vang lên, Mục Chung Nguyệt chợt nhận ra đó là tiếng bước chân, một sinh vật siêu phàm cấp cao khổng lồ đang lang thang trong bí cảnh lâu đài vong linh này.
“Két, Két, Két…” Răng của Tiểu Khô Lâu va vào nhau, dường như đang cố nói điều gì đó nhưng cô gái loài người lại không hiểu được.
Ầm——!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đối phương rõ ràng đang tiến thẳng tới đây, bằng mắt thường cũng nhận ra Tiểu Khô Lâu vô cùng lo lắng và hoảng sợ, luống cuống chân tay cuối cùng lao thẳng vào Mục Chung Nguyệt, tự rã thành cả trăm mẩu xương ngay dưới chân cô. Những mảnh xương nhỏ rơi khắp cơ thể cô, Tiểu Khô Lâu dùng cơ thể bé nhỏ bao phủ hết thân hình của cô gái loài người.
Làn sương đen cuồn cuộn dâng lên, hoàn toàn bao trùm Mục Chung Nguyệt và những khúc xương trắng nhỏ xíu.
Gần như cùng lúc đó Mục Chung Nguyệt cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ đang khóa lấy mình.
Cơ thể cô cứng đờ do ảnh hưởng của màn sương đen. Cô khó khăn di chuyển ánh mắt, tìm nơi phát ra cái nhìn đó, chẳng biết từ lúc nào trên vết nứt trên tường có một con mắt thối rữa đen sâu hút đang nhìn không chớp mắt mọi thứ trong phòng.
Mục Chung Nguyệt lập tức nhắm mắt lại, cố sức nín thở. Hộp sọ của Tiểu Khô Lâu rơi vào vị trí ngay trái tim cô. Làn sương đen dày đặc đè nén nhịp tim căng thẳng của cô. Màn sương đen nồng nặc tử khí ìm lìm bao phủ thân thể gầy yếu đầy vết thương của cô, cô bây giờ cũng trông giống hệt một cái xác mới chết.
Không biết qua bao lâu, cảm giác áp bức đáng sợ cuối cùng cũng tiêu tan, tiếng bước chân nặng nề xa dần, Mục Chung Nguyệt mở mắt ra, vết nứt trên tường không còn gì nữa.
Những mảnh xương vụn ghép lại với nhau, Tiểu Khô Lâu đã lấy lại hình dạng ban đầu trước mặt cô, nó vẫn còn hoảng hốt vỗ vỗ lồng ngực trống rỗng của mình.
"Cám ơn em, em đã cứu chị, Tiểu Khô Lâu." Mục Chung Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hộp sọ của nó. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Tiểu Khô Lâu cúi đầu, ngượng ngùng gãi gãi gò má rồi đẩy phần thức ăn còn lại về phía cô.
Mục Chung Nguyệt cố hết sức nuốt chửng những thứ này. Nhưng mớ “thức ăn” này chỉ như muối bỏ biển. Dù đã ăn hết thức ăn do Tiểu Khô Lâu mang về, cô gái loài người vẫn không khỏi lả đi.
Tiểu Khô Lâu thấy cô run rẩy vì lạnh thậm chí còn đi tìm một chiếc chăn lông cừu cũ. Bản thân Mục Chung Nguyệt cũng đã thử vài biện pháp sơ cứu để cầm máu, nhưng không thể thay đổi được tình trạng ngày càng suy yếu của cô.
"Gãy xương, mất máu còn có thể bị nhiễm trùng... Người thường nếu không được chăm sóc y tế hiện đại thì chắc chỉ có tử vong?" Mục Chung Nguyệt tái nhợt, cười yếu ớt nhìn thằng nhóc trước mặt: "Nếu chị có khả năng ‘tái tạo’ như em thì tốt quá."
Ngay cả những sinh vật siêu phàm thấp kém nhất cũng sở hữu sức mạnh ma thuật vượt xa tầm với của người thường.
Tiểu Khô Lâu thấy cô đã vô phương cứu chữa thì ngơ ngác đứng đó, nhận ra giọng nói của cô gái loài người ngày càng yếu đi, buồn bã đến mức suýt khóc.
Đây là sinh vật đầu tiên nó gặp sẵn sàng nói chuyện và chịu đón nhận lòng tốt của nó.
Dù cô là đồng loại hay vẫn còn là con người, Tiểu Khô Lâu đều hy vọng cô có thể như bây giờ chứ không trở thành một trong những xác chết thối rữa bị bản năng chi phối.
“Tách, tách, tách…” Tiểu Khô Lâu ngẩng đầu lên, bả vai gầy gò run rẩy, những giọt nước mắt to tướng lăn xuống.
Xương không có nước mắt, thứ rơi ra từ mắt là một làn sương đen dày đặc ngưng tụ thành nước, chưa kịp chạm đất thì đã biến mất.
Nó thật sự muốn tự cứu mình.
Mục Chung Nguyệt lả đi quấn mình trong tấm chăn lông, muốn đưa tay chạm vào đầu Tiểu Khô Lâu, nhưng ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng trở nên khó khăn.
Chỗ bị gãy đã chuyển sang bầm tím, nhưng nghiêm trọng hơn cả là tình trạng mất máu. Mọi thao tác sơ cứu của cô dường như không có tác dụng, trong lâu đài vong linh này không tìm thấy thứ gì có thể chữa khỏi cho cô.
Biện pháp duy nhất vào lúc này là chờ đợi sự giải cứu từ Cục xử lý bí cảnh. Nhưng theo như những tin tức đã xem, loại bí cảnh đột ngột xuất hiện này sẽ khép kín với thế giới bên ngoài cho đến khi nó hợp nhất. Mà thời gian hợp nhất của mỗi bí cảnh lại khác nhau, từ vài ngày đến hàng thập kỷ. Một số bí cảnh cổ xưa phải mất cả trăm năm vẫn chưa hoàn toàn bước vào thời kỳ hợp nhất. ( truyện trên app T•Y•T )
Cho dù Cục có cách tìm được lối vào từ thế giới bên ngoài thì cũng phải mất vài ngày sau. Nhưng với tình trạng hiện tại, rất có thể Mục Chung Nguyệt mất mạng trước bình minh, trở thành đồng loại với Tiểu Khô Lâu.
...Không biết người vừa xuyên không đã ngủm ngay từ đầu có được trao giải thưởng bất hạnh nhất trong lịch sử không?
Mục Chung Nguyệt thầm tự giễu, nhìn Tiểu Khô Lâu nước mắt đầm đìa trước mặt, cô muốn mỉm cười nhưng khóe môi lại như nặng trĩu.
Cô vẫn chưa thể thực sự thản nhiên đối mặt với cái chết.
Hơn nữa, cô vừa đến một thế giới đầy những sinh vật siêu phàm thần kỳ, một thế giới mà cô có thể lập khế ước và trở thành ngự thú sư. Cô muốn sống và chiêm ngưỡng nhiều sinh vật siêu phàm như Tiểu Khô Lâu.
Ngự thú sư...
Mục Chung Nguyệt sửng sốt, đào ra một thông tin chợt thoáng qua trong ký ức của mình.
Nhờ vào khế ước với những sinh vật siêu phàm và tác dụng phản hồi từ không gian ngự thú, ngự thú sư thường có thể lực vượt xa người thường, ngay cả ngự thú sư mới thức tỉnh cũng sẽ không phải chờ chết nếu bị thương như Mục Chung Nguyệt hiện nay.
Nếu có thể thức tỉnh khả năng ngự thú sư, Mục Chung Nguyệt có lẽ có thể tự mình thoát ra khỏi bí cảnh lâu đài vong linh này.
Nhưng con đường thức tỉnh cũng không đơn giản. Ngay cả khi có sự trợ giúp của khoa học hiện đại, tỷ lệ thức tỉnh của thế hệ con người hiện đại chỉ đạt đến sáu mươi phần trăm, rất nhiều người suốt đời không thể thức tỉnh.
Những người có thiên phú ngự thú thường lần lượt thức tỉnh trong khoảng từ mười lăm đến mười tám tuổi. Cũng có những trường hợp nhỏ hơn mười lăm tuổi, nhưng sau mười tám tuổi mà vẫn không thể thức tỉnh hầu như không có hy vọng nữa.
Mục Chung Nguyệt đã bước sang tuổi mười bảy, cơ hội tự thức tỉnh càng ngày càng giảm. Cô vô cùng lo lắng chuyện này nên đã chú ý đến nhiều phương pháp thức tỉnh nhờ ngoại lực.
Khoan bàn đến các phương pháp chữa bệnh dân gian như nâng cao hiệu quả thiền định và kích thích não bộ bằng sóng vô tuyến. Một trong số đó là phương pháp cưỡng bức thức tỉnh thông qua tiếp xúc và hấp thụ các hạt nhân của bí cảnh.
Khả năng ngự thú của con người vốn là do ảnh hưởng từ sức mạnh của bí cảnh, và phương pháp này đã thành công trước đây nhưng xác suất lại rất thấp. Hầu hết người thường đều không thể chịu được mức năng lượng của hạt nhân bí cảnh, chưa thức tỉnh đã bị vỡ tung dẫn đến tử vong.
Vì vậy, nguyên chủ vẫn chưa tính đến phương pháp thức tỉnh cực đoan này, hơn nữa hạt nhân bí cảnh không phải là tài nguyên mà người thường có thể tiếp cận được, nhưng giờ Mục Chung Nguyệt đang hấp hối trong bí cảnh, cho dù cô không làm gì thì thứ chờ đợi cô cũng là cái chết.
"Đã như vậy tất nhiên phải chọn thử... đúng không, Tiểu Khô Lâu?" Mục Chung Nguyệt xốc lại tinh thần và nhìn thằng nhóc đang thương tâm trước mặt: "Em có thể tìm thấy... hạt nhân của bí cảnh hay thứ gì đó tương tự vậy không?”
Cô cố gắng hết sức giải thích, Tiểu Khô Lâu im lặng lắng nghe. Làn sương đen xung quanh lại chìm xuống bàn chân, nó quay lại nhìn cô gái loài người, gật đầu dứt khoát rồi lại lộp cộp chạy đi.
Không biết Tiểu Khô Lâu nghe hiểu được bao nhiêu...
Mục Chung Nguyệt quấn mình trong tấm chăn lông cừu, cuộn tròn dựa vào tường, bụng cô ẩm ướt, vừa đau vừa lạnh, triệu chứng mất máu đã bắt đầu khiến cô mất dần ý thức.
Nhưng bắt một chủng tộc nhuệ cấp thấp như Tiểu Khô Lâu đi tìm hạt nhân bí cảnh cũng hơi quá... Dù không biết sự xếp hạng cấp bậc trong bí cảnh lâu đài vong linh nhưng chủ nhân của bí cảnh ít nhất cũng xếp vài người thuộc cấp cao bảo vệ hạt nhân bí cảnh, một Tiểu Khô Lâu sao có thể ứng phó được.
Xin lỗi nhé Tiểu Khô Lâu... nhưng cô thực sự không còn nghĩ được cách nào khác.
Suy nghĩ của Mục Chung Nguyệt dần mơ hồ, đủ loại hình ảnh vụn vặt không thể giải thích được hiện lên trong đầu cô như đang trải qua hiệu ứng đèn kéo quân.
Không biết chết rồi cô có trở lại thế giới ban đầu không?…
Còn cô nữ sinh trung học Mục Chung Nguyệt ban đầu, khi cô xuyên đến đây, có phải cô ấy cũng xuyên đến chỗ cô không?
Nếu vậy Mục Chung Nguyệt kia sẽ hạnh phúc hơn phải không? Dù sao cô ấy không thích, thậm chí chán ghét thế giới có những sinh vật siêu phàm và ngự thú sư.
Ở thế giới này, cha mẹ của Mục Chung Nguyệt đều là những ngự thú sư tài năng và nổi tiếng. Là con gái của họ, Mục Chung Nguyệt đương nhiên được xem là ngự thú sư thế hệ thứ hai, luôn thu hút mọi sự chú ý. Bản thân cô ấy chưa từng được sống vui vẻ, từ nhỏ thành tích đã xếp hạng ưu, còn tham gia đủ cuộc thi kiến thức ngự thú và đạt vô số giải thưởng. Cô được thi vào một trong những trường trung học ngự thú sư tốt nhất cả nước với thành tích nhất nhì. Mọi người đều trông chờ cô bé thức tỉnh khả năng ngự thú trước khi tốt nghiệp trung học, kế thừa sự nghiệp của cha mẹ.
Nhưng đứa con cưng của trời này đã gần mười tám tuổi mà vẫn không thức tỉnh khả năng ngự thú.
Xác suất sáu mươi phần trăm không thấp, không ai nghi ngờ Mục Chung Nguyệt, hậu duệ của hai ngự thú sư huyền thoại lại là một người bình thường không thể thức tỉnh. Nhưng khi cô ấy sắp bước sang tuổi mười tám, cô ấy vẫn chưa thức tỉnh khả năng ngự thú. Xung quanh cô bắt đầu xuất hiện những ánh mắt nghi ngờ và lời ong tiếng ve. Đôi mắt thất vọng của cha như một cái gai nhọn, đủ để đâm thủng trái tim của một cô bé ở độ tuổi này.
Lúc này: "em gái” trong nhà vốn luôn có mối quan hệ tế nhị với cô ấy từng bị người ngoài đánh giá thua xa cô ấy lại thức tỉnh trước.
Đây chính là cọng rơm cuối cùng làm tinh thần của Mục Chung Nguyệt sụp đổ, nếu không gặp phải tai nạn này, có lẽ cô ấy đã thực sự tìm bằng được hạt nhân của bí cảnh và đánh cược mạng sống trẻ trung của mình lấy một cơ hội thức tỉnh.
Trong ký ức còn lại đầy ắp quyết tâm trở thành người dẫn đầu của cô ấy. Một cô bé mạnh mẽ không chịu thừa nhận thất bại có lẽ phù hợp với thế giới đó hơn mình phải không? Không có sự kỳ vọng và ràng buộc của cha mẹ, chỉ dựa vào ý chí của mình tiến về phía trước.
Nếu thật sự như vậy, thì nếu chết ở thế giới... Có lẽ không còn nơi nào để quay về...
Khi ý thức ngày càng mơ hồ, Mục Chung Nguyệt cảm thấy lạnh hơn, cố thu nhỏ mình lại.
Trong ký ức, nguyên chủ vô cùng chán ghét nhưng cô lại thích nơi này, thích những sinh vật siêu phàm trong ký ức của nguyên chủ.
Cô cũng muốn trò chuyện với Tiểu Khô Lâu nhiều hơn. Cậu nhóc trông rất cô đơn nhưng lại rất tận tâm giúp đỡ người mới gặp lần đầu.
Cô muốn sống.
Nếu có thể.
Nếu như……
“Két, Két, Két—” Tiếng răng khẽ va vào nhau, có ai đó chọc nhẹ vào người cô.
Mục Chung Nguyệt gắng gượng mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ của cô xuất hiện hình dáng Tiểu Khô Lâu được bao bọc trong làn sương đen, một tay cầm hai bông hoa xinh đẹp phát ra màu xanh nhạt như ma chơi.
Tuy chỉ là hai bông hoa nhỏ nhưng lại tỏa ra áp lực mạnh mẽ hơn con quái vật có con mắt thối rữa trước đó, thậm chí còn xua tan hơi lạnh nhớp nháp trong không khí, khiến Mục Chung Nguyệt bỗng cảm thấy một chút ấm áp.
Cô nhắm mắt lại và nuốt cánh hoa màu xanh mà Tiểu Khô Lâu nhét vào miệng mình.