Sau đó chuyện này cũng được đưa lên hot search, rất nhiều người đều khen ngợi Lư Tuệ Mẫn là mẹ chồng tốt nhất thế giới. 

Tô Miên cũng cảm thấy như vậy.

Cho nên, kỳ thật cô cũng không quá kinh ngạc khi Tần Minh Viễn mua chiếc vòng cổ này, nhưng…… sự áy náy trong mắt là ý gì?

Tô Miên chỉ đơn giản hoài nghi một chút, sau đó cô cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa. Dù sao thì từ trước đến nay, mạch não của chân gà lớn vẫn không giống người bình thường.

Buổi đấu giá kết thúc.

Mọi người ra về.

Có bạn thân ở đây, Tô Miên kéo cánh tay Đường Từ Từ đi về hướng cửa.

Một mình Tần Minh Viễn đi phía trước.

Đường Từ Từ vẫn còn đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của chiếc vòng cổ, cả đoạn đường đều thấp giọng bàn luận cùng Tô Miên.

Nói tới trang sức, Tô Miên rất chuyên nghiệp, thoải mái trò chuyện.

Hai người nhanh chóng đi tới cửa.

Tần Minh Viễn đã mặc xong áo khoác, bên cạnh anh còn có hai người phục vụ. Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Wenglisi rất chu đáo, mỗi người đều trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp, không chỉ nhớ được thông tin của từng hội viên, mà còn có thể nhớ được sở thích của hội viên đó, tất nhiên lối phục vụ cơ bản như cởi và mặc áo khoác cho khách hàng lại càng không cần phải nói.

Hiện tại áo khoác của Tô Miên và Đường Từ Từ đều đang nằm trên tay của hai nhân viên phục vụ.

Nhưng đúng lúc này, Tần Minh Viễn lại tiến lên một bước, trực tiếp lấy chiếc áo khoác bên tay phải, khoác lên người Tô Miên.

Tô Miên: “……”

Đường Từ Từ: “……”

Có mặt người ngoài, sự ân ái giữa hai vợ chồng Tần Minh Viễn và Tô Miên vĩnh viễn không chê vào đâu được.

Chẳng qua tình huống hiện tại có chút xấu hổ.

Hơn nữa vừa ngẫm nghĩ, Tô Miên lại cảm thấy hơi tức giận.

Chẳng lẽ ở trong mắt Tần Minh Viễn, anh nói áo khoác lông đẹp, sau này mùa đông cô chỉ có thể mặc áo lông hay sao? Lại nói chiếc áo khoác lông màu đen này đâu có chút ăn nhập nào với bộ lễ phục dạ hội của cô?

Tô Miên đang định mở miệng.

Đường Từ Từ đã tiến lên một bước, trực tiếp lấy chiếc áo khoác cashmere trên tay người phục vụ, lưu loát mặc lên người.

Cô ấy dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Miên, nói: “À…… Tôi không làm phiền hai người đưa tôi trở về nữa, tôi sẽ tự gọi xe, dù sao cũng không tiện đường.”

Cô ấy vẫy tay với Tô Miên: “Miên Miên, tạm biệt.”

Đường Từ Từ nhanh chóng rời đi.

Khi cô ấy ra khỏi tòa nhà, gió đêm bên ngoài thổi tới, cô ấy lạnh tới mức run cầm cập.

Cô ấy khẽ cắn môi, tự nhủ: “…… Không mặc áo khoác lông thì quá tội!”

Lúc này, Tô Miên đã ngồi trên chiếc Bentley của Tần Minh Viễn, trong chiếc xe được sưởi ấm hoàn toàn, cô cởi chiếc áo lông mập mạp xuống, ném ra hàng ghế sau, tay trái kéo đai an toàn.

Chiếc Porsche của cô đã giao cho Quý Tiểu Ngạn.

Hai vợ chồng rời khỏi câu lạc bộ Wenglisi, cặp đôi ân ái như bọn họ, không có lý gì để mỗi người ngồi một xe.

Tô Miên thở dài trong lòng về sự giả dối của Tần Minh Viễn, cài xong đai an toàn, vừa ngẩng đầu, lại thấy Tần Minh Viễn đang nhìn mình.

Ồ không, tầm mắt của anh vẫn còn tiếp tục di chuyển xuống dưới.

…… Hiển nhiên là vị trí dưới cổ.

Khóe mắt nhìn thoáng qua, lúc này cô mới phát hiện khi nãy cô cởi chiếc áo khoác lông, kéo luôn một phần dây lưng của bộ lễ phục dạ hội xuống, hiện tại một mảng lớn da thịt tuyết trắng đang lộ ra ngoài.

Tô Miên im lặng kéo trở lại.

Tần Minh Viễn thu hồi tầm mắt, khởi động xe.

Chiếc Bentley chạy ra khỏi hầm đậu xe của câu lạc bộ Wenglisi.

10 giờ tối, thành phố Bắc Kinh vẫn có chút tắc đường.

Tô Miên thầm tính toán thời gian mở miệng nói chuyện ở trong lòng.

Thân là một người vợ yêu Tần Minh Viễn, hiếm khi được ở riêng với chồng mình, tuy rằng mới bị hiểu lầm trong buổi đấu giá, chắc hẳn lúc này tâm lý phải vô cùng rối rắm, sau đó nhịn không được bắt chuyện với Tần Minh Viễn.

Dù sao, người động lòng trước đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi.

Thời gian rối rắm chỉ nên diễn ra trong vòng mười phút.

Trong đó bao gồm cả việc hơi nghiêng đầu nhìn lén anh, bàn tay khẽ cử động nhẹ để phô bày nội tâm phức tạp của mình.

Tuy nhiên, một điều ngoài ý muốn đã xảy ra.

Vào thời điểm cô ngoắc ngoắc ngón tay lần thứ hai, chân gà lớn trên ghế điều khiển bất chợt mở miệng: “Ăn cơm chưa?”

Tô Miên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trong lòng cô quá mức khiếp sợ, thậm chí ngay cả hình tượng mà mình xây dựng nên cũng quên mất, cô vô thức hỏi lại: “Anh mà cũng hỏi em ăn cơm chưa?” Vừa dứt lời, cô lập tức ý thức được câu trả lời này không ổn, vội vàng thay đổi thái độ, nhẹ giọng nói: “Em đã ăn cùng Từ Từ rồi, anh đói bụng sao? Anh có muốn ăn món gì không? Sau khi trở lại Tử Đông Hoa em sẽ làm cho anh?”

Đúng lúc này gặp phải đèn đỏ, Tần Minh Viễn liếc mắt nhìn cô.

Tần Minh Viễn chưa bao giờ nhìn thấy Tô Miên dịu dàng lại cất cao âm điệu khi nói chuyện, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận ẩn chứa sự kinh ngạc vui vẻ của cô, anh có thể hiểu được vì sao.

Cẩn thận suy nghĩ, hình thức ở chung giữa vợ chồng bọn họ, phần lớn thời gian đều là Tô Miên mở miệng, anh rất hiếm khi nói chuyện, cũng hiếm khi hỏi thăm cô.

Hiện giờ anh đột nhiên mở miệng, khó trách cô kinh ngạc như vậy.

Anh nói: “Nấu bát mì đi.”

…… Tên đàn ông chó má thực sự đồng ý rồi!

Trong lòng Tô Miên tiếp tục bị chấn động, vốn dĩ cô định nhìn lén anh để phô bày nội tâm rối rắm của mình, hiện tại cô trực tiếp nghiêng đầu, nhìn thẳng vào anh.

…… Có phải chân gà lớn phát sốt rồi không?

Lúc này, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh.

Tần Minh Viễn lại khởi động xe, nói: “Tôi sẽ tặng mẹ chiếc vòng cổ vừa đấu giá được.”

Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Miên.

Cô tiếp lời: “Nhất định mẹ sẽ rất vui, từ trước đến nay mẹ luôn thích trang sức mang phong cách Baroque. Chiếc nhẫn năm ngoái anh tặng sinh nhật mẹ, bà cũng rất thích, một tháng đeo bảy tám lần, còn nói với em anh thật tinh mắt, mỗi lần lựa chọn trang sức đều khiến bà yêu thích không muốn buông tay.”

“Ừ.”

Anh trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play