Ông cụ Tần, Tần Cửu Hạo, thái thượng hoàng của tập đoàn Tinh Long, là người đứng đầu gia tộc họ Tần khổng lồ, lời nói của ông tồn tại giống như thánh chỉ. Chuyện hôn nhân của Tần Minh Viễn đều do ông cụ Tần tự mình xử lý, cháu dâu cũng do ông lựa chọn.

Thời điểm hai người kết hôn, ông cụ Tần còn hào phóng tặng biệt thự Tử Đông Hoa làm phòng tân hôn, trên đó chỉ viết tên một mình Tô Miên.

Đây là loại đãi ngộ mà tất cả con dâu và cháu dâu nhà họ Tần chưa từng có.

Tô Miên đột nhiên bị Tần Minh Viễn chế giễu, cô tức giận tới mức phì đại tuyến vú, cô cố gắng đè nén tâm trạng, vốn định tiếp tục nói thêm mấy lời dịu dàng, hoặc nói sang chuyện khác, nhưng liếc thấy vẻ mặt lạnh lùng trào phúng của Tần Minh Viễn, cô không thể nhịn được nữa.

Đồng thời, cô cũng vô cùng bội phục chính mình, thế mà có thể dùng ánh mắt đong đầy yêu thương cùng nụ cười dịu dàng như nước, trả lời: “Em gả cho anh, ông nội của anh chính là ông nội của em, loại logic này có vấn đề gì sao? Ông xã?”

Bàn tay của Tần Minh Viễn lập tức cứng đờ.

Tô Miên biết anh không thích nhắc đến chuyện kết hôn, mỗi lần nhắc đến anh đều buồn bực mất mấy ngày, sau đó lạnh lùng rời đi non nửa tháng. Nhưng mà hiện tại đang ở buổi đấu giá, Tần Minh Viễn căn bản không thể rời đi.

Cho dù chỉ đáp trả một chút thôi cô cũng thấy thoải mái.

Tô Miên mỉm cười dịu dàng hơn, ngay cả bước chân đi đường cũng càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.

Quả thật Tần Minh Viễn không thích Tô Miên nhắc tới cuộc hôn nhân của hai người, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều khiến anh không vui.

Người ngồi yên trong nhà, hôn nhân từ trên trời rơi xuống.

Anh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị ấn đầu ép kết hôn với Tô Miên còn chưa gặp mặt nổi ba lần, sau đó phải dọn vào phòng tân hôn mà ông cụ chuẩn bị cho hai người. Tuy rằng đây là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng không có ai hỏi qua ý kiến của anh, tự nhiên bị nhét vào tay một người vợ, đổi thành ai thì cũng không vui.

Cảm nhận được sự sung sướng của người bên cạnh, Tần Minh Viễn không khỏi hơi nghiêng đầu.

Ánh mắt chạm tới một mảng lớn da thịt tuyết trắng.

Lúc này anh mới phát hiện, hôm nay vợ anh mặc một chiếc váy dạ hội không phù hợp với phong cách trước đây của cô. Chiếc váy đen bó sát người ôm lấy vóc dáng yểu điệu hấp dẫn, phía trước lồi lõm, phía sau căng tròn, lộ ra cần cổ trắng nõn, kết hợp với một chiếc dây chuyền kim cương tinh tế.

Tần Minh Viễn bỗng nhiên quên mất lý do vì sao mình không vui, chẳng qua gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Tô Miên nắm tay Tần Minh Viễn ngồi xuống, nở nụ cười xán lạn giới thiệu với Đường Từ Từ: “Chồng tớ.”

Sau đó lại nói với Tần Minh Viễn: “Bạn thân của em, Đường Từ Từ.”

Đây là lần đầu tiên Đường Từ Từ nhìn thấy con người thật của ảnh đế Tần, cô ấy có chút căng thẳng. Chẳng qua ngày thường bị Tô Miên cằn nhằn quá nhiều, trong nháy mắt cô ấy không có cách nào liên hệ vị quân tử khiêm tốn trước mắt với người vui buồn thất thường, cáu kỉnh, kiêu ngạo trong miệng bạn thân.

Tuy nhiên đảo mắt suy nghĩ, bạn thân của mình có thể nhập vai vào ảnh hậu Oscar, mình cũng không thể kéo chân sau của bạn.

“Nhìn anh bên ngoài còn đẹp hơn trên màn ảnh, thật xin lỗi, tôi không biết anh cũng tới buổi đấu giá. Nếu biết nhất định tôi sẽ không lôi kéo Miên Miên đi cùng. Tôi và Miên Miên là bạn học cùng trường đại học, đều học chuyên ngành thiết kế trang sức, nghe nói trong buổi đấu giá hôm nay sẽ có chiếc vòng cổ mà Elizabeth I đã từng đeo, tôi muốn xem kỹ hơn, cho nên mới nhờ Miên Miên giúp tôi lấy thư mời.”

Tô Miên nhanh chóng lộ ra biểu cảm “Em rất ấm ức nhưng em không nói”.

Tần Minh Viễn khách sáo trò chuyện vài câu với Đường Từ Từ, sau đó im lặng. Khi kết thúc, ánh mắt lơ đãng rơi lên người Tô Miên, trong ánh mắt có vài phần không được tự nhiên.

Đúng như dự đoán, bức tranh “Ngàn núi chim bay” của Trương Minh Sơn được Tần Minh Viễn mua lại với mức giá 600 vạn cao ngất ngưởng.

Những người xung quanh đều nâng ly chúc mừng Tần Minh Viễn.

Tần Minh Viễn hơi gật đầu.

Vốn dĩ Tô Miên chỉ định tới xem vật phẩm đấu giá cùng Đường Từ Từ, nếu thấy vừa mắt, cô sẵn sàng bỏ ra một hai trăm vạn để mua vui. Không nghĩ tới còn chưa kịp vui vẻ, đã bị Tần Minh Viễn nửa đường giết cho trở tay không kịp.

Hiện tại cô nhìn tất cả vật phẩm trong buổi đấu giá đều cảm thấy không vừa mắt, đang định hỏi Tần Minh Viễn có muốn về trước hay không, người chủ trì buổi đấu giá lại bắt đầu giới thiệu mục tiêu đêm nay của Đường Từ Từ -- Chiếc vòng cổ nữ hoàng Elizabeth I đã từng đeo.

Đây là một chiếc vòng cổ mang đầy phong cách Baroque.

Phong cách Baroque không thể tách rời khỏi sự sang trọng và thanh lịch, nó theo đuổi cảnh giới phức tạp, phóng đại, tráng lệ huy hoàng của nghệ thuật.

Hoàn toàn phù hợp với buổi đấu giá hôm nay.

Phần thân chính của chiếc vòng cổ được làm từ ba viên ngọc bích, kết hợp với những viên kim cương được xếp tầng tầng lớp lớp phức tạp, tựa như giọt nước mắt trong suốt của nàng tiên cá.


Gần như ngay khi vừa ra mắt, nó đã thu hút được sự chú ý của các quý bà có mặt tại đây, ngay cả Tô Miên cũng không khỏi hít hà một hơi.

Đường Từ Từ không nhịn được nói: “Vật thật thật sự quá đẹp, người phụ nữ như thế nào mới có thể đeo được loại trang sức như vậy?”

“Giá khởi điểm một ngàn vạn, mỗi lần một trăm vạn.”

“Số 3 một trăm vạn.”

“Số 15 hai trăm vạn.”

“Số 6 ba trăm vạn.”

……

Càng về sau, giá khởi điểm một ngàn vạn đã lên tới ba ngàn vạn, giọng nói giơ bảng cũng càng ngày càng ít. Ngay khi chuẩn bị chốt con số ba ngàn sáu trăm vạn, người chủ trì buổi đấu giá bỗng nhiên hô: “Số 5 ba ngàn bảy trăm vạn! Ba ngàn bảy trăm vạn lần thứ nhất, ba ngàn bảy trăm vạn lần thứ hai, ba ngàn bảy trăm vạn lần thứ ba, chúc mừng số 5, tiên sinh Tần Minh Viễn!”

Ánh đèn chiếu tới bàn Tô Miên.

Tô Miên suýt chút nữa bị hoa mắt.

Dưới ánh đèn chói lóa, cô mơ hồ chạm phải ánh mắt của Tần Minh Viễn, thâm thúy phức tạp, hình như còn có chút áy náy.

Tô Miên đoán Tần Minh Viễn muốn tặng chiếc vòng cổ đó cho bà Lư Tuệ Mẫn.

Bà Lư Tuệ Mẫn rất thích những món đồ trang trí hoa lệ phức tạp, trang sức phong cách Baroque chắc chắn sẽ khiến bà vui vẻ. Hơn nữa, qua năm mới không lâu là tới sinh nhật bà Lư Tuệ Mẫn. Thân là con trai, vào ngày sinh nhật của mẹ lấy ra một món trang sức trị giá ba ngàn bảy trăm vạn, mà nữ hoàng Elizabeth I đã từng đeo. Nhất định có thể tăng thêm không ít ánh mắt hâm mộ cho bà Lư Tuệ Mẫn. 

Dù sao thì địa vị của mẹ chồng cô thật sự rất cao, mỗi lần tham dự bất cứ trường hợp nào, trang sức trên người phải tuyệt đối rực rỡ lóa mắt, tuy nhiên bà cũng đối xử với cô rất tốt. Lần trước cô và bà Lư Tuệ Mẫn từng nhận lời mời tham gia một cuộc phỏng vấn giữa mẹ chồng nàng dâu, trên ngón tay bà Lư Tuệ Mẫn có đeo một chiếc nhẫn kim cương và ruby, mặt nhẫn lớn tới mức che gần hết nửa ngón tay cái của bà. Ngay từ khi bắt đầu buổi phỏng vấn, chiếc nhẫn đó đã thu hút sự chú ý của biên tập viên.

Thời điểm kết thúc, biên tập khen chiếc nhẫn của bà Lư Tuệ Mẫn rất quý giá và sang trọng, cô ấy tò mò hỏi: “Viên ruby lớn như vậy nặng bao nhiêu cara?”

Bà Lư Tuệ Mẫn: “Cũng bình thường, chỉ chín cara mà thôi.”

Tô Miên ngồi bên cạnh phối hợp làm một cô con dâu dịu dàng ngoan ngoãn: “Từ trước đến nay ánh mắt của mẹ tôi luôn rất tốt.”

Tiếp theo, bà Lư Tuệ Mẫn tháo chiếc nhẫn xuống ngay tại chỗ, đeo lên tay Tô Miên: “Con thích thì cho con.”

Xong việc, bà Lư Tuệ Mẫn cũng không lấy lại, mà thật sự cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play