Chủ động nói chuyện hai lần?
Đêm nay, Tô Miên thật sự không hiểu mạch não của Tần Minh Viễn, lại nghĩ tới sự áy náy trong ánh mắt anh vào lúc trước, cô quyết định đi theo con đường dụ dỗ, cô nhẹ giọng nói: “Ông xã, có phải anh muốn nói điều gì với em hay không?”
Tần Minh Viễn im lặng.
Không lâu sau, lại tiếp tục gặp đèn đỏ.
Anh trực tiếp nghiêng người sang, nhìn Tô Miên bằng ánh mắt thâm thúy, mãi cho tới khi đèn đỏ sắp nhảy sang đèn xanh, anh mới lạnh nhạt nói một câu: “Không có, đừng nghĩ nhiều.”
Tô Miên cảm thấy mình sắp bị phì đại tuyến vú thật rồi.
Cô ngậm miệng.
Sau khi trở lại Tử Đông Hoa, Tô Miên vào bếp nấu một bát mì trứng, bỏ thêm rau xanh và giăm bông, thời điểm bưng ra ngoài, cô còn hắt xì vào đó hai cái.
Nhìn thấy Tần Minh Viễn ăn hết sạch cả nước canh, cô mới đứng dậy đi tắm.
Thời điểm bước ra, Tần Minh Viễn đã mặc quần áo ngủ nằm trên giường, trong tay đùa nghịch chiếc vòng cổ phong cách Baroque trị giá ba ngàn bảy trăm vạn kia.
Các khớp xương ngón tay của anh rất rõ ràng, móng tay được cắt tỉa nhẵn mịn, tỉ lệ chiều dài và độ dày đều hoàn mỹ như vàng. Tất cả mọi thứ đều vừa vặn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, các mô hình bàn tay nhất định lấy khuôn mẫu từ anh.
Chiếc vòng cổ lộng lẫy bắt mắt treo trên bàn tay anh, viên đá quý màu lam tựa như phát ra một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Tô Miên không khỏi nhìn thêm hai lần.
Ánh mắt của anh có vài phần lười biếng, liếc về phía cô, nói: “Lại đây.”
Hai chữ quen thuộc như thế, Tô Miên dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chân gà lớn muốn làm gì.
…… Quên đi, vì nâng ngực.
Tô Miên bò lên giường.
“Nhắm mắt lại.”
…… Nhắm thì nhắm, cô vẫn là một chiếc cổ vịt đã rửa sạch sẽ.
Tuy nhiên, xúc cảm quen thuộc còn chưa truyền đến, trên cổ chỉ cảm thấy lành lạnh.
Cô lập tức mở to mắt.
Cúi đầu nhìn xuống, thế mà chiếc vòng cổ lộng lẫy kia lại đang nằm ở trên cổ cô, bên tai là tiếng nói trầm thấp của Tần Minh Viễn: “Đẹp như trong tưởng tượng của tôi.”
Hô hấp của anh hơi nóng, phả lên vành tai cô có chút ngứa ngáy.
Trong miệng anh là mùi kem đánh răng mát lạnh, giống hệt mùi hương trong miệng cô.
Lỗ tai của Tô Miên không biết cố gắng mà đỏ bừng.
Tiếp theo, cô bị đẩy ngã.
Mái tóc dài xõa tung trên chiếc ga trải giường bằng lụa tơ tằm màu lam.
Chiếc cổ vịt đeo sợi dây chuyền trị giá ba ngàn bảy trăm vạn bị gặm hết sạch.
Trái tim Tô Miên bùng nổ vì xấu hổ.
…… Mẹ nó, Tần Minh Viễn có đam mê gì vậy!
…… Thậm chí anh còn đeo vòng cổ cho cô!
…… Ngoại trừ thứ này, thì không còn thứ gì khác!
Sau đó, Tô Miên mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngay cả chiếc vòng trên cổ cũng quên tháo xuống. Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Tần Minh Viễn đã dậy rồi, ăn mặc ra dáng một con người, hiển nhiên là chuẩn bị tới đoàn phim.
Tối hôm qua cô bị lăn lộn quá dữ dội, giờ phút này vẫn có chút mơ hồ, nhưng hình tượng mà cô xây dựng đã ăn sâu bén rễ vào trong tim, cô mềm mại gọi: “Ông xã, anh muốn ra ngoài sao?”
Tô Miên vẫn còn ngái ngủ, cô duỗi tay lười biếng ngáp một tiếng, đôi mắt ướt dầm dề.
Tần Minh Viễn trả lời.
Ngay sau đó, anh lại dùng giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc kia, cứng rắn nói: “Tối hôm qua là tôi hiểu lầm cô, đó là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng thừa nhận. Tôi có một nói một, có hai nói hai, cô không cần sinh ra ảo tưởng không thực tế. Hai nhà Tần Tô liên hôn, nhà cô chiếm được bao nhiêu lợi ích, trong lòng cô và tôi đều rõ ràng. Tôi không thể cho cô bất cứ tình cảm gì mà trái tim cô mong muốn.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc vòng trên cổ cô.
“Cho cô, nó đẹp hơn chiếc vòng kim cương của cô ngày hôm qua.”
Chính lúc này, rốt cuộc Tô Miên cũng hiểu được sự khác thường của chân gà lớn vào tối hôm qua.
…… Hoá ra nói nhiều như vậy là vì muốn thừa nhận sai lầm? Anh ta đang tỏ vẻ kiêu ngạo sao?
…… Mẹ nó, rốt cuộc chân gà lớn có biết ba chữ ‘rất xin lỗi’ viết như thế nào hay không? Có người xin lỗi mà khí thế ngạo mạn như vậy sao?
…… Xin lỗi xong còn giẫm một cái lên chiếc vòng kim cương mà cô đeo vào tối hôm qua?
…… Mẹ kiếp, bệnh tâm thần!
“Từ Từ, cậu nói xem, có phải anh ta bị bệnh hay không?”
“Đã biết là hiểu lầm tớ, nói một câu: Xin lỗi, tôi hiểu lầm cô, thì khó như vậy sao? Lăn lộn cả đêm, thật kỳ cục! Nói thật, trước kia tớ không phát hiện ra Tần Minh Viễn kiêu ngạo đến thế. Hiện tại thì biết rồi!”
“Cậu nói, anh ta có đam mê gì thế?”
“Trước kia tớ đã cảm thấy khi ở trên giường anh ta có chút biến thái, hiện tại tớ lại càng cho rằng có lẽ anh ta thật sự là tên biến thái, đêm qua, ánh mắt anh ta vẫn luôn dính trên chiếc vòng cổ……”
“Tớ cũng không biết anh ta đang làm tình với tớ, hay đang làm tình với chiếc vòng……”
“Anh ta……”
Tô Miên liếc mắt nhìn Đường Từ Từ một cái, giọng nói lập tức dừng lại.
Đường Từ Từ đeo găng tay trắng tinh sạch sẽ, nâng chiếc vòng cổ lên, dáng vẻ như si như say, hoàn toàn không nghe cô nói chuyện.
“Đường Từ Từ!”
Đường Từ Từ phục hồi tinh thần, hỏi: “Hả?” Không đợi Tô Miên mở miệng, cô ấy đã xúc động nói: “Đêm qua thời điểm chiếc vòng cổ được đưa đến tay chồng cậu, nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy, tớ đã cho rằng đó là khoảng cách gần gũi nhất giữa chúng tớ. Không nghĩ tới mới chỉ chớp mắt một cái, thế nhưng tớ có thể cầm nó, chúng tớ gần nhau tới mức tớ có thể dùng tròng mắt chạm vào nó……”
Tô Miên nói một câu sâu sắc: “Đêm qua chân gà lớn ép tớ đeo nó, làm tình ba lần.”
Bàn tay Đường Từ Từ run lên, run rẩy thả chiếc vòng trở lại hộp trang sức, nhìn Tô Miên đầy ẩn ý: “Hai người rất có tình thú…… tình thú ba ngàn bảy trăm vạn.”
Tô Miên nói: “Dừng lại! Là chân gà lớn tình thú, không phải tớ.”
Dường như nghĩ đến chuyện gì, cô lại tức giận nói: “Cậu có biết anh ta còn nói gì không? Anh ta nói với tớ, tôi không thể cho cô bất cứ tình cảm gì mà trong lòng cô mong muốn. Đây là nguyên văn lời anh ta nói. Ha ha, anh ta biết trong lòng tớ mong muốn nhất là loại tình cảm gì sao? Là cảm xúc đánh bay cái đầu chó của anh ta đi!”
Đường Từ Từ chớp chớp mắt.
Tô Miên và Đường Từ Từ có mối quan hệ sâu sắc, tất nhiên cô cũng hiểu biểu cảm này của Đường Từ Từ là có ý gì.
Cô xua tay, nói: “Cậu nói đi, tớ đảm bảo sẽ không tức giận.”
Đường Từ Từ nói: “Bảo bối, tớ…… tớ cảm thấy con người của chân gà lớn không tồi đấy chứ? Tuy rằng miệng hơi thiếu đòn một chút, EQ nghe có vẻ thấp, lại còn tự luyến tự đại, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng không phải loại tra nam xấu xa, biết rõ mình hiểu lầm cậu nhưng vẫn sống chết không chịu thừa nhận. Hơn nữa cậu ngẫm lại xem, chân gà vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng trong miệng, cho dù là gia thế hay tướng mạo đều đứng đầu, sự nghiệp cũng thế, trên thế giới này sẽ không có người hoàn mỹ, những khuyết điểm đó của Tần Minh Viễn chỉ là thiếu sót……”