Câu lạc bộ nằm trên tầng cao nhất.

Đường Từ Từ nói: “Tớ đã hỏi qua, câu lạc bộ này toàn các hội viên cao cấp, truyền thông và phóng viên không thể tiến vào, hơn nữa trước khi tiến vào buổi đấu giá phải giao nộp hết tất cả các thiết bị quay chụp, ngay cả di động cũng không được mang vào.”

Tô Miên nghe xong, cảm thấy hơi yên tâm.

“Không có phóng viên cũng tốt, không cần sắm vai Tần phu nhân.”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Tô Miên đưa thư mời.

Người phục vụ ân cần cởi áo khoác cho Tô Miên, dựa theo thư mời chỉ dẫn hai người tới hàng ghế đầu tiên trong đại sảnh câu lạc bộ. Sau khi Tô Miên ngồi xuống, Đường Từ Từ lập tức mở cuốn sổ tay đấu giá, chỉ vào chiếc vòng cổ của Elizabeth I, nói: “Cậu xem đi, đây là chiếc vòng cổ mà tớ nhắc tới, trước kia chỉ được nhìn thấy ở trong sách minh họa thôi, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy vật thật ở khoảng cách gần như vậy!”

Đường Từ Từ cúi đầu xem thêm vài lần.

“…… Giá khởi điểm một ngàn vạn.”

Tô Miên và Đường Từ Từ quen biết nhau ở trường đại học, hai người là bạn cùng phòng và cùng theo học chuyên ngành thiết kế trang sức. Chẳng qua sau khi Đường Từ Từ tốt nghiệp về nước lại trở thành chỉ đạo nghệ thuật cho các bộ phim truyền hình và điện ảnh.

Tô Miên đưa mắt nhìn, có chút kinh ngạc.

Cách mấy trăm năm, chuỗi kim cương trên chiếc vòng cổ lộng lẫy kia vẫn tỏa sáng như cũ.

Cô nhìn chăm chú tới mức xuất thần.

Ngay lúc này, Đường Từ Từ bỗng nhiên kéo tay cô, thấp giọng nói: “Miên Miên! Đó không phải là chồng cậu sao?”

Tô Miên ngẩng đầu lên, trước cửa đại sảnh quả thực có một bóng người quen thuộc.

Tần Minh Viễn có dáng người cao lớn, khí chất nổi bật, cho dù hoạt động trong giới giải trí hay bất cứ lĩnh vực nào, sự tồn tại của anh vĩnh viễn giống như hạc trong bầy gà. Hai thân phận ảnh đế Tần và thiếu gia của tập đoàn Tinh Long đã mạ cho anh một lớp vàng sáng bóng, không gì sánh kịp.

Anh mặc bộ âu phục màu trắng được cắt may khéo léo, chân trước vừa bước vào đại sảnh, sau lưng đã hấp dẫn vô số ánh nhìn. 

Người vừa tiến vào đại sảnh, đã có tốp năm tốp ba người bước tới trò chuyện.

Không lâu sau, bóng dáng của Tần Minh Viễn đã bị mọi người vây kín.

Đánh chết Tô Miên cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Minh Viễn ở nơi này, cô đã hỏi Quý Tiểu Ngạn về lịch trình một tuần tới của Tần Minh Viễn, trong đó không hề có hoạt động tham dự buổi đấu giá của câu lạc bộ Wenglisi.

Không nói tới việc đấu giá, đối với Tần Minh Viễn mà nói, đấu giá giống như các hoạt động tăng giải trí, chỉ khi nào có thời gian rảnh rỗi anh mới có ý định tham gia.

Hiện giờ nhân mô cẩu dạng (*) xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn trong lúc đoàn phim đang quay phim……

(*) Mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đường Từ Từ: “Cậu nói xem, có phải chồng cậu tới đây để làm cậu bất ngờ không? Giống như người tỷ phú nào đó cố gắng giành được viên hồng ngọc mười cara trị giá một trăm triệu, để đổi lấy nụ cười của người vợ yêu quý.” 

Nếu không có người khác ở đây, Tô Miên chỉ muốn ném ra một ánh mắt xem thường, cô cố tình hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo bối đừng náo loạn, anh ta không làm tớ tức giận tới mức phì đại tuyến vú là tốt lắm rồi.”

Đường Từ Từ hỏi: “Cậu lại chuẩn bị nhập vai đấy à?”

“Đợi lát nữa.”

Tô Miên cúi đầu nhanh chóng lật mở cuốn sổ tay đấu giá.

Các trang sách màu ào ào lướt qua.

Không tới nửa phút, Tô Miên khép quyển sách lại, hơi nghiêng đầu, cúi đầu lau đi màu son đỏ tươi trên môi, từ trong túi xách của Đường Từ Từ lấy ra một thỏi son kem.

Son môi màu đỏ xinh đẹp lộng lẫy, phối hợp với bộ lễ phục màu đen thấp ngực, khí chất trên người cô giống như một đóa hoa hồng có gai.

Nhưng sau khi đổi thành màu son kem, bộ lễ phục vẫn gợi cảm như cũ, nhưng lại giống như một bông hoa hồng bị nhổ hết gai đặt trong căn phòng pha lê, ngoan ngoãn và xinh đẹp.

Ngày thường, Đường Từ Từ liên tục nghe thấy Tô Miên ca thán, rằng bản thân phải duy trì hình tượng thục nữ gian khổ tới mức nào, đây là lần đầu tiên cô ấy tận mắt nhìn thấy ảnh hậu Oscar nhập vào người Tô Miên. Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong mắt Tô Miên đã ẩn chứa sự vui sướng, lộ ra một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, đi về phía cửa đại sảnh.

Vốn dĩ đêm nay Tần Minh Viễn có cảnh quay, nhưng anh bất ngờ nhận được tin tức --

Bức tranh “Ngàn núi chim bay” của đại sư Trương Minh Sơn sẽ được bán đấu giá tại câu lạc bộ Wenglisi.

Trương Minh Sơn là một đại sư thuộc thời kỳ Dân quốc, phong cách vẽ tranh của ông rất độc đáo, riêng biệt. Tuy nhiên, trải qua thời gian chiến hỏa tán loạn, các tác phẩm của ông đã bị lưu lạc khắp nơi. Ông cụ Tần vô cùng ngưỡng mộ tài năng của Trương Minh Sơn, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm dấu tích về các tác phẩm của Trương Minh Sơn.

Tần Minh Viễn rất quan tâm, anh luôn nhờ người lưu ý, chính vì thế cũng nắm bắt được một vài thông tin trong các buổi đấu giá.

Hôm nay câu lạc bộ Wenglisi tổ chức buổi đấu giá, anh đã sớm biết được, đồng thời cũng xem qua danh sách các vật phẩm đấu giá. Tác phẩm “Ngàn núi chim bay” ban ngày mới được thêm vào danh sách vật phẩm đấu giá.

Tần Minh Viễn sợ nó tuột mất khỏi tay, nên chỉ có thể tự mình tới đây.

Vừa bước vào đại sảnh, đối với anh mà nói, những trường hợp xa hoa lộng này đã quá quen thuộc.

Anh mỉm cười trò chuyện với mọi người, giống như một cú nhấp chuột, hình tượng quân tử khiêm tốn lập tức xuất hiện. Một lát sau, trong lòng Tần Minh Viễn đã có vài phần mất kiên nhẫn, đang định nâng cổ tay xem thời gian, một giọng nói dịu dàng bất chợt truyền đến: “Ông xã, sao giờ anh mới đến?”

Bóng dáng yểu điệu nhanh nhẹn bước tới.

Tô Miên khoác tay anh, gương mặt tràn đầy ý cười, nói: “Em và bạn tới đây từ lâu rồi, vốn định chờ anh đi cùng, nhưng Từ Từ nhất quyết đòi tới đây xem trước, em đành phải đi cùng cậu ấy.”

Tần Minh Viễn có chút kinh ngạc.

Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của anh lập tức khẽ thay đổi, anh nắm lấy bàn tay thon dài đang khoác trên cánh tay, nói với mọi người xung quanh: “Xin lỗi, tôi muốn ở cạnh phu nhân của mình.”

Nói xong, anh nắm tay Tô Miên rời đi.

“Quả nhiên, đúng như những gì trên mạng nói.”

“Kết hôn đã hơn một năm mà hai người họ vẫn ân ái như vậy.”

“Đúng là một cặp vợ chồng mẫu mực.”

“Hình mẫu điển hình trong giới hào môn.”

……

Suốt cả đoạn đường, hầu hết đều là những tiếng xì xào bàn tán.

Tần Minh Viễn cười nhạo vài tiếng nhỏ tới mức khó lòng phát hiện, anh hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ Tô Miên mới có thể nghe thấy, nói: “Tần phu nhân rất có năng lực, nắm giữ hành tung của tôi một cách rõ ràng, ngay cả quyết định bộc phát của tôi khi tới buổi đấu giá của Wenglisi mà cô cũng biết được, mạng lưới quan hệ không tồi.”

…… Bệnh tâm thần!

…… Ai mà biết được anh đột nhiên muốn tới! Tôi chỉ đi xem vòng cổ với bạn thân thôi nhé!

…… Tại sao anh không đi bán đấu giá bộ óc đầy trí tưởng tượng của mình đi?

Nhưng mà, hình tượng mà cô xây dựng trong mắt mọi người không phải như thế.

Một cô con dâu hào môn dịu dàng hiền huệ, đoan trang ưu nhã, yêu thương chồng con hết mực, không thể nói như vậy.

Tô Miên nhẹ giọng giải thích: “Em không biết anh sẽ đến buổi đấu giá, em chỉ tình cờ đi cùng bạn tới đây, em hoàn toàn không biết anh sẽ đến. Nếu biết trước, nhất định em sẽ chờ anh đi cùng.”

Tần Minh Viễn hờ hững nói: “Thật không?”

Tô Miên nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Tần Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Tần phu nhân luôn tràn ngập dục vọng khống chế đối với lịch trình làm việc của tôi.”

…… Mẹ nó! Đã nói không phải! Anh tin hay không thì tùy!

Tô Miên hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “Em vừa nhìn thấy danh sách vật phẩm đấu giá, trong đó có bức tranh “Ngàn núi chim bay” của đại sư Trương Minh Sơn, anh đến đây vì nó sao? Nhất định ông nội sẽ rất vui khi nhận được món quà này vào dịp năm mới.”

Tần Minh Viễn bị cô đoán trúng tâm tư, không khỏi có chút tức giận vô cớ, anh mặt không đổi sắc, giọng nói không mặn không nhạt: “Cô gọi ông nội thân mật quá nhỉ, người không biết còn tưởng rằng cô mới là cháu gái của ông đấy.”

Toàn bộ nhà họ Tần đều biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play