Thời Kiến Hạ cảm thấy vị đại thiếu gia này chắc là chưa tỉnh ngủ. Cô khoanh tay, dựa người ra sau, không chút nể nang nói: “Tôi không có sở thích làm bảo mẫu cho người khác.”
Cô không phải là đầu óc cá vàng, lại còn rất hay để bụng. Chuyện xảy ra ở lễ kỷ niệm thành lập Học viện Nam Đằng vẫn chưa qua bao lâu. Cho dù Tô Thừa không phải là một tên công tử bột chính hiệu, thì cô cũng không có chút hảo cảm nào với cậu ta.
Mặt Tô Thừa đỏ lên trông thấy, giống như một con cá nóc bị phồng lên, trong mắt dâng lên vẻ xấu hổ và lúng túng: “Ai bảo cô làm bảo mẫu chứ?! Cha tôi chỉ bảo tôi đi theo cô tham gia chiến dịch tiêu diệt trùng động thôi! Cô tưởng tôi thiếu bảo mẫu chắc?”
Cậu ta tức giận, nói một tràng dài như bắn liên thanh, cuối cùng hừ mạnh một tiếng: “Bớt tự mình đa tình đi!”
Thời Kiến Hạ: “?”
Cô tự mình đa tình khi nào? Vị đại thiếu gia này có phải đầu óc không được minh mẫn cho lắm không?
Tô Thừa có lẽ cảm thấy mất mặt, quay người định bỏ đi thì vừa hay nhìn thấy Công Dã Kí Vọng không biết đã đứng ở lối đi rải sỏi từ bao giờ. Gương mặt vốn đã đỏ ửng của cậu ta bỗng chốc nóng bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT