“Không dám nói gì khác, nhưng làm nghề này lâu rồi, đôi mắt tôi cũng xem như luyện được kha khá.”
“Bao nhiêu năm nay, chưa có ai mất đồ ở quầy của tôi cả. Người khác không dám lên tiếng vì sợ mất lòng chứ, còn tôi thì không. Nếu có kẻ nào dám trộm đồ của khách hàng chỗ tôi, tôi là người đầu tiên không để yên!”
Ông chủ hói đang nói năng hùng hồn, bà chủ bưng một chậu khoai tây đã xiên xong bước tới từ phía sau, không nhịn được mà buông lời châm chọc: “Ông không để yên? Ông không để yên thế nào? Chỉ trợn mắt, ho khan hai cái rồi coi như xong à?”
Bị phanh phui thẳng mặt, ông chủ hói cũng không bực, cúi đầu cười hì hì hai tiếng: “Thì tôi cũng thuộc dạng ghê gớm đấy. Cả con phố này, người dám cảnh báo khách hàng công khai như tôi chắc chẳng có mấy đâu.”
“Ghê gớm, ghê gớm đến nỗi làm đồ ăn chín nát cả rồi!” Bà chủ vừa mắng vừa chen ông ta qua một bên, tiếp quản việc trụng đồ ăn.
“Nói đến đây, khoảng cuối năm ngoái, tôi còn tận mắt thấy một chủ quầy tóm được kẻ trộm ngay tại chỗ!” Lâm Gia Phàm cố tình nói bằng giọng hào hứng, gương mặt thoáng nét thán phục: “Kẻ trộm là một đứa trẻ, chắc chỉ tầm hơn mười tuổi. Ông chủ đó lập tức xách nó đến thẳng đồn cảnh sát!”
“Ồ, nói cái quầy cơm chiên kungfu phía đông phải không?” Bà chủ vừa hỏi vừa liếc mắt sang ông chủ hói để xác nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play