Diệp Mễ không để ý tới cô ta, trực tiếp chạy đến ngồi xuống trước quán nhỏ, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra những vật này đẹp đẽ chỗ nào, còn không tốt bằng mấy viên sỏi cô bé nhặt được: "Em nhìn trúng là cái này à?"
Diệp Hoàng Hoa ngậm chặt miệng không chịu nói cho cô bé biết.
Chủ quán bán đồ trang sức cũng nhìn ra, cô bé đầu quấn băng trắng trước mắt này là con bé không được cưng chiều trong nhà, mẹ cô bé cũng không có tiền, nhìn lại cô bé đang ngồi xổm trước gian hàng, quần áo tử tế, trên đầu cũng đội vòng hoa, mặc kệ mẹ cô bé đến cùng là giả bộ hay không, dù sao nhìn cũng là bộ dạng có tiền, hẳn là nhiều tiền hơn con bé đầu quấn băng kia.
Ông ta lập tức lấy hoa cài áo ra: "Cái này, ba đồng."
Mạnh Phỉ dùng một cái tay ôm lấy Diệp Ngư, một tay khác móc tiền ra: "Thích thì mẹ mua."
"Các, các người cướp đồ của tôi!" Diệp Hoàng Hoa vừa tức vừa gấp.
"Đoạt đồ của em rồi đấy thì sao? Đồ của em giờ là của chị rồi. Có bản lĩnh thì đánh tôi đi? Không có bản lĩnh thì đi ra chỗ khác!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT