Không biết là ai chủ động đưa ra đề nghị đuổi một nhà Diệp Hoà Bình ra khỏi thôn, cái đề nghị này vừa mới nhẹ nhàng nhắc ra thì đã nhận được sự tán thành từ tất cả người dân trong thôn. Mọi người đều lo lắng cái vị khách quý lái xe ô tô kia sẽ ghi hận cả một thôn Đại Liễu Thụ bọn họ, thậm chí còn lập tức có dân làng chuẩn bị xông đến nhà Diệp Hoà Bình, trực tiếp lôi toàn bộ đồ dùng nhà bọn họ chuyển sang nhà mẹ đẻ Tôn Chiêu Đệ.
Đất đai và nhà cửa hai cái thứ này thực sự là vật cứu sống cả một mạng đời của người nông dân, nghe được điều trừng phạt này, Diệp Hoà Bình lo lắng đến nỗi nước mắt nước mũi đều tuôn chảy cả ra. Anh ta vội vội vàng vàng giơ tay ngăn cản mọi người, nhưng làm sao mà có thể ngăn nổi được cơ chứ, chỉ sợ mọi người khi đối mặt với nguy cơ đại nạn sắp tới sẽ trực tiếp xông thẳng vào trong sân nhà anh ta ròi bắt đầu đập cửa.
Tôn Chiêu Đệ cứ như nổi điên lên chặn lại trước cửa sân, đối diện với những dân làng đang đập cửa vừa xé vừa cắn vừa đạp: “Các người là rắp tâm bức chết nhà chúng tôi, các người là muốn bức chết tôi!”
Người dân trong thôn trong chốc lát cũng không có cách nào tiến lên phía trước được nữa liền chửi lại Tôn Chiêu Đệ: “Đúng thật là một con mẹ già hồ đồ, Diệp Hoà Bình cũng là đen đủi mới cưới phải một con đàn bà sao chổi như cô, phá hoại vận may mắn của Diệp Hoà Bình còn không đủ, còn muốn phá hoại cả cái thôn này. Các người không muốn chuyển đi, thế các người có bảo đảm các người có cách để người ta không ghi hận cả cái thôn này của chúng ta không?”
Nếu như có thể nghĩ được cách thì Tôn Chiêu Đệ đã không khốn khổ đến cái nông nỗi này rồi, cô ta bị người dân làng chăn họng câm như hến.
“Đây, đây…”
“Không có chứ gì? Không có thì mau chóng cút ra!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play