Hai con người này kết hôn đã được rất nhiều năm rồi, Diệp Ngư cũng đã sáu tuổi, cái bụng của Mạnh Phỉ vẫn không có một chút động tĩnh gì, chú ba của cô ta tuy là bên ngoài không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không thiếu được chút nghi ngại. Đàn ông càng là người có tuổi thì càng cần thể diện, lại càng mong muốn có một thằng con trai. Nếu như Lưu Nhược Vân sinh ra một đứa con trai, cô ta chờ xem Diệp Ngư còn có thể khoe khoang được cái gì.
Các bạn học không phải đều nói Diệp Ngư giống công chúa bé nhỏ sao? Cô ta cứ đợi mà xem, không có quần áo xinh đẹp, không có đồ ăn tinh xảo, mỗi ngày phải hầu hạ em trai, con nhóc Diệp Ngư đấy còn có thể giống công chúa được hay không!
Diệp Hoàng Hoa dỗ ngọt Lưu Nhược Vân.
“Cái thứ tình yêu này, làm sao phải nói đến đạo lý gì cơ chứ, bắt gặp được tình yêu chân thành không dễ dàng gì. Nếu đã bắt gặp được rồi thì phải cố gắng theo đuổi nó, đời người chỉ có một lần như này, không nên để bản thân phải luyến tiếc. Lại nói nữa, chú ba cháu đã kết hôn thì làm sao? Đứa nhỏ tuổi nhất là Diệp Ngư cũng đã sáu tuổi rồi mà họ vẫn không có thêm mụn con nào, ai mà biết được tình cảm của hai người bọn họ rốt cuộc là ra sao chứ? Nếu như đã không còn tìm cảm, vậy thì ngoan ngoãn nhường vị trí cho người khác thì đã làm sao nào?”
Cô ta cũng tự mình cảm thấy làm như vậy thực sự không có vấn đề gì, người không vì mình trời tru đất diệt, dựa vào đâu mà phải để cho bản thân mình chịu thiệt chứ? Lại nói nữa, kiếp trước Diệp Ngư đã can thiệp vào không ít chuyện tình cảm của mọi người, đến cuối cùng không phải là cũng sống rất tốt đó sao.
Lời nói này Lưu Nhược Vân rất thích nghe, vốn dĩ trong lòng cô ta cũng đang tồn tại tâm tư làm kẻ thứ ba. Nhưng khi nghe Diệp Hoàng Hoa nói những lời như vậy, thì nó như là đắp lên trên tâm tư hèn hạ của cô ta một tấm vải sa mỏng của tình yêu, hiện ra thiêng liêng thuần khiết hơn không ít. Lưu Nhược Vân vô ý thức cảm thấy lời con nhóc kia nói rất đúng, nói rất có đạo lý.
Cô ta chỉ là phải lòng trưởng thôn mà thôi, cái thứ gọi là tình yêu này thì làm sao phải nói đến đạo lý gì cơ chứ. Cho dù kết hôn rồi thì làm sao, nếu như trưởng thôn và vợ trưởng thôn có tình cảm thật sự tốt thì cô ta chắc chắn đào không nổi chân tường. Nếu như tình cảm hai người họ vốn dĩ đã có vết nứt, có cô ta hay không có cô ta sớm muộn gì cũng phải giải tán thôi, cô ta cũng không phải tội phạm chia rẽ tình cảm hai người bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play