Sau khi Truyền Căn nói ra những lời kia, liền cũng cảm thấy chính mình nói có hơi quá. Diệp Ngư có chú thím ba, Hoàng Hoa và cậu ta thì cái gì cũng không có, chỉ có thể tự mình nỗ lực, rất không công bằng, nghĩ xong muốn an ủi cô ta vài câu, mang cô ta đi dạo trong trường một lát. Đang định mở miệng, thì Diệp Hoàng Hoa đột nhiên xoay người chạy đi, cậu ta vội vàng chuẩn bị đuổi theo, nhưng lại bị Tôn Chiêu Đệ kéo lại một phen.
“Đừng để ý tới nó, để nó đi đi, mới nói có hai câu như vậy mà đã chịu không nổi, đúng là không biết cái tính tình như vậy từ đâu ra, trường con cũng chỉ có một cái cổng ra vào, kiểu gì mà nó chả phải ra ngoài. Con với mẹ đứng ngoài cổng nói chuyện rồi chờ nó, không được đi tìm nó, nhất định phải trị được cái tật xấu này của nó mới được!”
Truyền Căn rất không yên tâm, nhưng lại không dám đẩy Tôn Chiêu Đệ ra để đi tìm Diệp Hoàng Hoa, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta chạy càng lúc càng xa.
Diệp Hoàng Hoa chạy một hơi tới sân thể dục của trường, tìm một cái góc tự cho là không người ngồi xuống, bụm mặt bắt đầu khóc. Khóc vì ấm ức, khóc vì sống thật không dễ dàng, khóc ông trời vì sao đối với cô ta không công bằng, khóc vì đều là cùng trong bụng chui ra, nhưng vì sao chỉ vì cô ta là con gái, mà lại bị đối đãi kém hơn Truyền Căn nhiều như vậy. Khóc vì sao đều là con gái, nhưng Diệp Ngư lại lớn lên xinh đẹp, mọi người đều thích cô, đều nguyện ý nghe cô nói chuyện, đều nguyện ý mà cưng chiều cô, còn cô ta lại vĩnh viễn cũng chỉ nhận lại được khiển trách và cười nhạo.
“Tôi, tôi chỉ là muốn một câu an ủi thôi mà, tôi chỉ là muốn nghe một câu ‘không cần phải vội vàng, cố gắng là được, em khẳng định có thể vượt qua Diệp Ngư’ thôi mà, như thế nào lại khó như vậy? Như thế nào mà tôi lại sống không dễ dàng như vậy chứ? Chỉ bởi vì tôi là con gái, tiêu tiền cho tôi đi học thì tôi phải nhớ thương cảm kích cả đời sao? tôi sống khổ quá!”
Cô ta cho rằng bên này không người nào ở đây, lại không nghĩ rằng Cao Viên Viên đang nằm ở bên trong cái ống dẫn nước đằng sau cô ta, nghe thấy Hoàng Hoa khóc lóc kể lể, Cao Viên Viên cảm thấy như cô ta đang kể về mình vậy.
Cha mẹ Cao Viên Viên cũng trọng nam khinh nữ, bởi vì cô ta là con gái, mà không quan tâm đến ý nguyện của cô ta, trong lúc cô ta đang ôn thi thì sinh em trai, quần áo mua cho cô ta cũng kém hơn một bậc, cô ta chỉ ném sữa mạch nha của em trai thôi mà cũng bị ăn mắng một trận. Còn có cả Diệp Mễ nữa, bởi vì cô bé học tập tốt, nên có thể nói, hầu như mọi người đều đều hướng về cô bé, rõ ràng là Diệp Mễ cố ý không nhường giường ngủ cho cô ta, nhưng cuối cùng ngược lại là cô ta bị phạt, cô ta bị cô giáo phạt viết kiểm điểm. Các bạn học cũng đều thích Diệp Mễ, bởi vì ở cùng ký túc xá, nên cô ta cũng luôn bị lấy ra so sánh với Diệp Mễ, mọi người đều nói Diệp Mễ lớn lên có khí chất, học tập còn rất tốt. Nhưng lại nói cô ta lớn lên cũng bình thường, toàn là dựa vào ăn mặc, học tập đã kém, thế mà tính tình còn không tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play