“Được rồi, cô giáo nói chúng ta quan tâm Hoàng Hoa một chút, thì chúng ta quan tâm nhiều hơn một chút là được. Không phải ngày mai chuẩn bị vào thành phố họp chợ sao, vừa lúc cũng không đi học, cô mang theo Hoàng Hoa đi cùng đi, mua thêm cho con một cây kẹo hồ lô, mang theo con để con thả lỏng một chút. Thuận tiện vào thành phố thăm Truyền Căn một chút, gửi thêm lương thực tuần sau cho con, đừng để con về nhà, ở trong ký túc xá trường học cũng được.”
Sợ Tôn Chiêu Đệ lại tiếp tục làm ầm ĩ, Diệp Hoà Bình lại nói bà Diệp hai câu: “Mẹ cũng thật là, Chiêu Đệ cũng là mẹ của Hoàng Hoa, con gái học tập không tốt, trong lòng cô ấy đương nhiên cũng sốt ruột, mẹ để cô ấy đánh vài cái là được rồi. Hoàng Hoa chỉ làm một con bé mà thôi, không đáng giá để mẹ bao che cho nó như vậy.”
Bà Diệp ở nhà hay có thói quen bao che con cháu, bây giờ ở nhà của Diệp Hoà Bình, nhìn thấy Diệp Hoàng Hoa bị người đánh đập, trong lòng đương nhiên là không thoải mái. Thấy cô ta đáng thương, liền hơi che chở một chút, kết quả hai vợ chồng Diệp Hoà Bình lại chả ai cảm kích, trong lòng bà cũng rất ấm ức. Hai vợ chồng già bọn họ tới nhà Diệp Hoà Bình ở, vừa xuất tiền vừa xuất lực, trong lòng đều rất hy vọng gia đình Diệp Hòa Bình có thể sống tốt hơn, kết quả hai vợ chồng bọn họ một chút cũng không cảm kích, còn cảm thấy hai vợ chồng già bọn họ tạo thêm phiền toái cho nhà anh ta, ghét bỏ bà bao che cho con anh ta.
Tôn Chiêu Đệ làm trò đánh con trước mặt bà đến kêu khóc, một lần hai lần bà còn nhịn, đến ba lần bốn lần thì làm sao bà có thể làm như không nhìn thấy được chứ?
Trong lòng bà Diệp ấm ức.
Buổi tối nằm trên giường đất với ông Diệp, chỉ hơi trăn trở một chút là đã có thể đụng đến ông Diệp nằm ở bên cạnh, trong lòng bà Diệp càng thêm nhớ nhung cái giường cũ mà bà nằm hơn nửa đời người kia. Cái giường cũ kia rất lớn, ngoại trừ bà và ông Diệp ra, còn có thể nằm thêm hai người nữa cũng được, buổi tối ngủ cứ lăn lộn tùy ý, một chút cũng không cần phải lo lắng sẽ đụng tới người bên cạnh. Sao có thể so sánh với hiện tại, động một cái là nghe tiếng con trai và con dâu cãi nhau, sau đó lại làm ầm ĩ muốn ly hôn, hai vợ chồng bọn họ chỉ có thể chạy ra lấy tiền để trấn an con dâu, một lần ba đồng một lần năm đồng, hai tháng đã tốn phải gần bốn năm mươi đồng rồi.
Còn không bằng để hai vợ chồng bọn họ ly hôn luôn cho rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play