Hầu như bạn của cô đều biết việc Trình Niệm tỏ tình bị từ chối, khi gọi điện thoại sẽ làm như vô tình cố ý nhắc tới Mạnh Kinh Niên với Trình Niệm. lấy ngữ điệu tiếc hận, nói thôi bỏ qua đi, sau khi Mạnh Kinh Niên bị Châu Di đá dường như đã thay đổi thành một người khác.
Lúc đó Trình Niệm không nhận ra có điều gì đó không ổn nên đã ngốc nghếch trả lời: “Thất tình à, rất bình thường, qua một đoạn thời gian ngắn nữa cậu ấy sẽ ổn thôi.”
Cô bạn muốn nói lại thôi, cuối cùng mới nói: "Không, Trình Niệm, cậu không biết, cậu ấy bây giờ hiếm khi đến lớp, chưa đến nửa tháng lại thay người yêu một lần. Châu Di đã làm cậu ấy tổn thương quá sâu. Mình cảm thấy cậu ấy sẽ không tốt hơn đâu."
Trình Niệm ngơ ngác cầm điện thoại, như thể cô không hiểu tiếng Trung trong giây lát. Cái gì gọi là sẽ không tốt? Sẽ không tốt có nghĩa là gì?
Trình Niệm thức cả đêm và đưa ra một quyết định đáng kinh ngạc vào ngày hôm sau là đi tìm Mạnh Kinh Niên.
Vì là chủ động nhất thời nên vé bán hết sạch không còn chỗ ngồi, Trình Niệm nghiến răng mua vé đứng, từ mười giờ tối đến tám giờ sáng hôm sau rốt cuộc cũng đến Thẩm Dương.
Quần áo trên người đã đầy mùi khói, Trình Niệm thầm mừng cho rằng mình thông minh, may mà mang theo một bộ quần áo đặc biệt chuẩn bị cho việc gặp Mạnh Kinh Niên. Sau khi tùy tiện tìm một nhà vệ sinh công cộng thay đồ, sau khi rửa mặt xong cô bắt taxi và đi thẳng đến trường anh học.
Trình Niệm hỏi về Mạnh Kinh Niên ở dưới ký túc xá nam sinh, sau đó mới biết rằng anh thuê một ngôi nhà ngoài khuôn viên trường. Trình Niệm hỏi nam sinh đó về địa chỉ, anh ta nhìn Trình Niệm với ánh mắt kỳ lạ, có thể nghĩ rằng Trình Niệm là một trong những người tình mới của Mạnh Kinh Niên nên ân cần nhắc nhở cô: “Tôi rất hiểu Mạnh Kinh Niên, cậu ấy không nghiêm túc, cậu đừng cố chấp quá."
Trong tiềm thức Trình Niệm muốn mở miệng tranh luận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi từ bỏ.
Khi Trình Niệm tìm được chỗ thuê của Mạnh Kinh Niên đã là gần ba giờ chiều, cô gõ cửa một hồi nhưng không có ai trả lời. Lại đứng ở dưới lầu, dùng tay chụm thành loa rồi hét lên trên lầu: “Mạnh Kinh Niên cậu có ở đó không? Mình muốn gặp cậu.”
Dường như ai đó đã đẩy cửa sổ và nhìn ra ngoài, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng Trình Niệm đã biết người đó là Mạnh Kinh Niên.
Cô nhảy dựng lên và cố gắng vẫy tay gọi tên Mạnh Kinh Niên những Mạnh Kinh Niên phớt lờ cô và không đi xuống cầu thang. Sau một vài phút, cô nhận được một tin nhắn từ Mạnh Kinh Niên, yêu cầu cô quay về.
Đương nhiên Trình Niệm sẽ không bỏ cuộc, cô trả lời: Mình sẽ không đi. Sau đó, cô vẫn đứng ở tầng dưới nhà của Mạnh Kinh Niên.
Trùng hợp là nhiệt độ ở Thẩm Dương hạ xuống, Trình Niệm run rẩy trên hành lang cùng với chiếc áo khoác len mỏng manh. Sau khoảng ba bốn tiếng, cuối cùng anh cũng mở cửa, vẻ mặt hốc hác đầy tức giận: "Trình Niệm, cậu điên rồi sao!"
Trình Niệm ngẩng đầu lên, cố gắng cười với anh: "Mình còn tưởng rằng qua đêm nay cậu mới mở cửa."
Mạnh Kinh Niên nhìn thoáng qua đôi bàn tay đông cứng đỏ ửng của cô, anh lặng lẽ kéo Trình Niệm vào phòng và rót cho cô một cốc nước nóng.
Căn phòng của Mạnh Kinh Niên bừa bộn với những chai nước uống nằm ngổn ngang trong thùng rác; tóc của anh cũng đã dài ra và có vẻ như trong một thời gian dài anh đã không cắt tỉa hẳn hoi. Trình Niệm nhìn anh thản nhiên ngồi đối diện với cô nghịch điện thoại, tim cô chợt nhói lên. Thực sự rất đau, đau đến mức dường như cô không thể cầm được cốc nước.
Trong lòng cô, Mạnh Kinh Niên là một con chim thuộc về bầu trời, lẽ ra anh có thể đi đến bất cứ đâu, bay tám nghìn dặm đường cùng mây và trăng, bầu trời và trái đất. Nhưng sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Trình Niệm giúp anh thu dọn phòng, anh dùng sức kéo tay Trình Niệm nói rằng không cần phải xen vào nhưng Trình Niệm cứng đầu tiếp tục buộc túi rác, anh càng kéo Trình Niệm mạnh hơn, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Trình Niệm thì anh mới đột ngột buông tay ra.
Trình Niệm vừa khóc vừa dọn dẹp, cuối cùng cũng xong nhưng lại phát hiện Mạnh Kinh Niên vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Trình Niệm bước tới và cố gắng bình tĩnh nhìn Mạnh Kinh Niên, nhưng cô lại không thể kìm được sự run rẩy trong giọng nói: "Mạnh Kinh Niên, chúng ta hãy ở bên nhau đi."
Mạnh Kinh Niên sững sờ một lúc, sau đó cười khổ: "Trình Niệm, đừng làm loạn nữa, chúng ta không thích hợp."
Trình Niệm cắn môi dưới không buông tha nói: "Dù sao anh cũng siêng năng đổi bạn gái như vậy, tại sao lại không thể là em? Tại sao chúng ta không thích hợp?"
Nói xong, Trình Niệm cởi áo khoác len.
Mạnh Kinh Niên hoàn toàn bị dọa sợ rồi, anh từ trên ghế sô pha nhảy lên, thuận tay túm lấy áo khoác bên cạnh rồi quấn chặt Trình Niệm, gầm lên: "Trình Niệm, cậu điên rồi! Cậu cho rằng làm như vậy tôi sẽ biết cậu thích tôi sao, tôi sẽ chỉ cảm thấy cậu không biết yêu quý bản thân mình."
Trình Niệm lại bật khóc lần thứ hai, kỳ lạ là cô buồn hơn là xấu hổ, buồn cho Mạnh Kinh Niên.
Trình Niệm ngồi bất động trên ghế sofa, trong khi Mạnh Kinh Niên đi đi đi lại trong phòng. Cuối cùng, Mạnh Kinh Niên nói rằng anh đã giúp cô đặt vé máy bay gần nhất rồi, bây giờ anh sẽ đưa Trình Niệm trở lại trường học.
Mạnh Kinh Niên đưa cô xuống lầu bắt taxi, đến cổng khu chung cư, Trình Niệm bấu víu lấy góc quần áo của Mạnh Kinh Niên, hỏi: "Mạnh Kinh Niên, anh hứa với em được không?"
Sắc chiều che đi vẻ mặt tối tăm không rõ của anh, anh ôm chặt Trình Niệm nói: "Trình Niệm, cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời, mau về đi, tôi sẽ hứa."
Anh lặp đi lặp lại câu nói ngắn gọn không dưới mười lần, cuối cùng còn có một chút khẩn cầu yếu ớt.
Trời còn chưa ấm, tuyết đầu mùa đã sớm rơi ở Thẩm Dương, Trình Niệm ngẩng đầu trong vòng tay của anh, bông tuyết rơi vào mắt Trình Niệm.
Đó là cái ôm duy nhất mà họ có kể từ khi quen nhau được 5 năm.