Ngày Trình Niệm đến Bắc Kinh bằng ô tô, rất nhiều bạn học đã đến tiễn cô, trong đó có Mạnh Kinh Niên và Châu Di.
Mạnh Kinh Niên nắm tay Châu Di và nói đùa rằng cô chẳng nói gì mà đã chạy đi Bắc Kinh và nói Trình Niệm hãy tự chăm sóc bản thân khi ở đó một mình. Trình Niệm đáp lại “ừ ừ”, thái độ qua loa.
Làm sao Mạnh Kinh Niên có thể biết rằng Trình Niệm đến Bắc Kinh hoàn toàn vì anh.
Năm thứ nhất, Trình Niệm tham gia hội sinh viên trong khoa và trường, cũng như trung tâm biên tập của đoàn báo chí sinh viên đại học. Đây không phải là nơi nhàn rỗi, Trình Niệm thường bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, vì vậy mỗi khi trở về ký túc xá cô đều vội đi ngủ.
Trình Niệm cho rằng điều đó khá tốt, không phải người ta thường nói, nếu bạn muốn quên một ai đó, bạn hãy cố gắng hết sức để bản thân bận rộn, bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ về người ấy, vậy là tốt rồi.
Sự bận rộn như thế này dường như cũng có hiệu quả gì đó, Trình Niệm không còn thời gian để nghĩ về Mạnh Kinh Niên, cuộc sống của cô tari qua rất tốt đẹp. Điều tồi tệ duy nhất là thỉnh thoảng căn bệnh dạ dày và cơn đau bụng của Trình Niệm khiến mặt cô tái mét.
Có một nam sinh tên là Triệu Hằng cùng khoa với cô luôn mua thuốc chữa bệnh dạ dày đưa cho Trình Niệm, thậm chí khi cô lên cơn đau dữ dội vào nửa đêm, Triệu Hằng nghe thấy tin tức không nói hai lời đã nhảy ra khỏi ký túc xá nam sinh và cùng bạn cùng phòng của Trình Niệm đưa cô tới bệnh viện, còn xin nghỉ mấy ngày chăm sóc cho Trình Niệm.
Ngày cô xuất viện, Triệu Hằng đi làm thủ tục, bạn cùng phòng của Trình Niệm lặng lẽ kéo góc quần áo của Trình Niệm, chỉ vào lưng anh ấy và nói: “Mình nghĩ Triệu Hằng đối với cậu rất tốt, cậu mau yêu đương với cậu ta đi, nếu không nam sinh tốt như thế, sớm muộn gì cũng có người khác đoạt đi.”
Không lâu sau đó, Triệu Hằng phô trương tỏ tình với Trình Niệm trên sân thể dục. Trong tiếng hô “Đồng ý đi” da đầu Trình Niệm tê dại rồi nói sẽ suy nghĩ, lúc liên hoan ngày mai sẽ cho anh ấy đáp án.
Trình Niệm nghĩ rằng đây là một biện pháp hợp lý, cô sợ rằng việc từ chối anh ấy ở nơi công cộng sẽ quá thiếu tôn trọng anh ấy. Dù sao bọn họ cũng cùng một khoa, hiện tại bọn họ cùng nhau làm bộ trưởng năm thứ hai, nếu có làm xấu mặt nhau thì sau này sẽ không thể cùng làm việc.
Nhưng nghĩ lại, Triệu Hằng thật sự rất tốt, từ góc độ chọn bạn trai mà nói, anh ấy tuyệt đối có tư cách. Có lẽ Trình Niệm có thể thử một lần?
Ngay khi Trình Niệm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đêm hôm đó có một cuộc điện thoại từ một người bạn cấp ba gọi đến. Cô ấy vui vẻ nói: "Trình Niệm, cậu biết tin gì chưa? Mạnh Kinh Niên đã chia tay! Có vẻ như họ đã chia tay được gần nửa tháng rồi. Đây là cơ hội của cậu!"
Trình Niệm tỉnh táo lại ngay lập tức và ngồi dậy khỏi giường trong nháy mắt, cô hận không thể túm lấy góc áo của cô ấy và hỏi: "Có chuyện gì vậy? Mạnh Kinh Niên và Châu Di thực sự chia tay rồi sao?"
Bạn tốt nói rằng cô ấy không biết lý do cụ thể mà chỉ biết rằng Châu Di đã đá Mạnh Kinh Niên, còn Mạnh Kinh Niên lại độc thân. Cuối cùng, cô ấy liên tục bảo Trình Niệm nắm bắt cơ hội, có rất nhiều cô gái đang để mắt đến Mạnh Kinh Niên, nếu bỏ lỡ lần này, Trình Niệm sẽ hối hận cả đời.
Sao Trình Niệm có thể bỏ lỡ cơ hội một lần nữa? Chuyện lúc tốt nghiệp đã đủ là chính cô buồn. Trình Niệm vốn định gọi điện cho anh ngay lập tức, nhưng khi thấy đã hơn mười hai giờ, cô sợ làm phiền việc nghỉ ngơi của Mạnh Kinh Niên nên chịu đựng đến ngày mai.
Cả đêm Trình Niệm không ngủ ngon, cô dành thời gian để luyện tập nên nói chuyện với Mạnh Kinh Niên thế nào.
Trong bữa tiệc tối ngày hôm sau, Triệu Hằng sững sờ khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Trình Niệm, anh ấy nói: "Trình Niệm, không phải là cậu suy nghĩ suốt đêm không ngủ đấy chứ?"
Trình Niệm hứa với anh ấy sẽ suy nghĩ một chút, nhưng sau khi nghe tin Mạnh Kinh Niên đã chia tay, cô đã vứt bỏ vấn đề này từ lâu.
Trình Niệm cảm thấy hơi có lỗi và thẳng thắn nói rằng cô không thể đồng ý với anh ấy vì cô đã có người mình thích.
Anh ấy mở to mắt ngạc nhiên, nghĩ rằng đây là cái cớ mà Trình Niệm tạo ra để từ chối anh ấy và nói rằng anh ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ, Trình Niệm cũng lười giải thích.
Trong bữa tiệc tối chơi nói thật hay nói dối, khi đến lượt Trình Niệm, có người nảy ra sáng kiến cho cô ấy gọi đến số liên lạc thứ mười một trong danh bạ điện thoại để tỏ tình.
Những kẻ ngu ngốc đều biết rằng tên của Mạnh Kinh Niên chắc chắn sẽ không được xếp hạng thứ mười một dựa trên chữ cái đầu trong họ của anh, nhưng Trình Niệm vẫn gọi anh vì sự ích kỷ. Khi điện thoại được kết nối, những lời nói được luyện tập trước đó trong não cô đều trở nên trống rỗng, mãi đến khi Mạnh Kinh Niên gọi tên Trình Niệm vài lần, cô mới phản ứng lại và lắp bắp: "Này, Mạnh Kinh Niên, mình thích cậu ."
Trong ống nghe lập tức im lặng, Trình Niệm sợ hãi buột miệng nói: "Chúng mình đang chơi Truth or Dare, đừng bận tâm, mình cúp máy trước nha."
Mọi người đều chỉ trích và nói Trình Niệm quá nhát gan, Trình Niệm nhìn những ngón tay run rẩy của cô và thầm chán ghét sự nhát gan của mình.
Sau bữa tối, Trình Niệm đi một mình phía sau và gọi lại cho Mạnh Kinh Niên.
"Mạnh Kinh Niên, mình muốn nói với cậu, chính là, những gì mình nói qua điện thoại vừa rồi không phải là nói đùa, mình rất thích cậu, mình..."
“Trình Niệm, mình biết.” Mạnh Kinh Niên dừng lại một chút: “Nhưng, mình xin lỗi.” Dù đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị từ chối nhưng vào giờ phút này, Trình Niệm vẫn bật khóc.
Triệu Hằng chạy đến an ủi Trình Niệm, Trình Niệm xua tay và loạng choạng tiến về phía trước, vừa nói vừa khóc với Mạnh Kinh Niên, thậm chí còn kể cho anh nghe mọi chuyện về thời trung học của mình.
Mạnh Kinh Niên đã nói những gì lúc đó, bây giờ cô không nhớ được gì, nhưng Trình Niệm chỉ mơ hồ nhớ Mạnh Kinh Niên đã dỗ dành cô và liên tục bảo cô đừng khóc.
“Mạnh Kinh Niên, cho dù mình có khóc hay không, cậu sẽ không thích mình, đúng không?”
Cuộc điện thoại kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Trình Niệm khóc bao lâu thì Mạnh Kinh Niên khóc bấy lâu. Cuối cùng, Mạnh Kinh Niên nói: "Được rồi, chuyện đã qua rồi. Mong cậu đừng đặt tình cảm lên người mình nữa mà hãy nhìn những người xung quanh mình, được không?"
Trình Niệm cảm thấy rằng ngay cả Mạnh Kinh Niên từ chối cũng rất nhẹ nhàng nhưng không để lại bất kỳ đường lui nào.