Sau khi Trình Niệm trở về Bắc Kinh từ Thẩm Dương không lâu, họ thỉnh thoảng trò chuyện trên WeChat, ngầm giữ im lặng về vụ việc trước đó.
Nhìn thấy Mạnh Kinh Niên cắt tóc ngắn, tinh thần sáng láng đến lớp học, thỉnh thoảng đăng lên mạng xã hội bạn bè, hình ảnh đều là tài liệu chuyên môn và tài liệu tham khảo ngoại ngữ, Trình Niệm không nhịn được mà cầm được điện thoại cười khúc khích, so với việc tiền từ trên trời rơi xuống còn vui vẻ hơn.
Sau khi trò chuyện nhiều với Mạnh Kinh Niên, Trình Niệm dần trở nên can đảm hơn. Vào ngày lễ tình nhân,Trình Niệm đã nói với Mạnh Kinh Niên qua WeChat: "Hôm nay là một ngày tốt như vậy, tại sao anh không suy nghĩ thử yêu đương với em?"
Ngay sau đó, Trình Niệm gửi một tin nhắn khác: "Em đếm đến mười, nếu anh không trả lời, em sẽ coi đó là sự đồng ý ngầm của anh."
Khi đếm đến mười, tin nhắn của Mạnh Kinh Niên cũng xuất hiện, bảo Trình Niệm đừng náo loạn nữa. Trình Niệm chơi xấu nói: “Em mặc kệ, dù sao cũng coi như anh anh đã đồng ý rồi.” Mạnh Kinh Niên không đáp lại, cũng không phủ nhận điều đó.
Kể từ đó, Trình Niệm bắt đầu tự cho mình là bạn gái của Mạnh Kinh Niên và gửi cho anh rất nhiều tin nhắn WeChat, nói rằng hôm nay ở đây có tuyết rơi, được ăn món sushi rất ngon. Những con mèo đi lạc trên đường thật ngốc nghếch và đáng thương cô còn cho nó ăn một que giăm bông.
Mạnh Kinh Niên rất hiếm khi đáp lại, ít đến mức đáng thương. Trình Niệm xem qua nhật kí trò chuyện và phát hiện Trình Niệm nói hơn chục câu nhưng chưa chắc anh sẽ nói một câu.
Trình Niệm mua vé ngày 27 về trường học, 2 giờ đêm tàu đến, vì sợ anh không được nghỉ ngơi tốt nên Trình Niệm không dám gọi cho anh tới đón. Vào thời điểm đó, bắt taxi không dễ dàng, đầu óc của Trình Niệm nóng lên và quyết định đi bộ vài trạm dừng để bắt chuyến xe buýt đêm.
Khi đi qua một lối đi dưới hầm, Trình Niệm nhạy bén cảm thấy có điều gì đó không ổn, người đàn ông mặc áo khoác đỏ phía sau đang bám theo cô không xa cũng không gần. Lúc đầu cô nghĩ rằng mình suy nghĩ nhiều, mãi đến khi đi qua cái hầm thứ hai, hắn càng đi càng nhanh, nháy mắt đã sắp đuổi kịp Trình Niệm, lúc này cô mới thật sự luống cuống. Trình Niệm chạy như bay ra ngoài và dựa vào trí nhớ chạy đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, người đàn ông kia lang thang một lúc mới rời đi theo hướng ngược lại.
Trình Niệm ngồi xổm trước cửa cửa hàng tiện lợi và rùng mình vì sợ hãi, khi định thần lại thì cô đã gọi cho Mạnh Kinh Niên rồi.
Khi nghe được giọng nói hơi mệt mỏi của Mạnh Kinh Niên truyền đến, Trình Niệm không kìm được nước mắt và kể cho anh nghe chuyện vừa rồi. Cuối cùng, Trình Niệm nghẹn ngào hỏi anh: "Mạnh Kinh Niên, anh có thể đến đón em trở lại trường không?"
Mạnh Kinh Niên chỉ đơn giản nói một từ "đợi tôi" và nửa giờ sau, anh liền lái xe xuất hiện trước mặt Trình Niệm. Khi Mạnh Kinh Niên đến đây, ánh đèn đường lúc nửa đêm và những con đường vắng ở sau lưng anh, và cả thân hình anh như được thắp sáng.
Lúc đó, Trình Niệm vẫn hài lòng nghĩ rằng mặc dù bây giờ anh không thích cô nhưng điều đó không quan trọng, thời gian trôi qua, trong trái tim Mạnh Kinh Niên sẽ có một vị trí cho cô.
Trình Niệm ngồi ở ghế phụ và chuyên chú nhìn vào sườn mặt đang tập trung lái xe của anh, cô từ từ bình tĩnh lại. Trên đường cái chỉ có xe của họ đang chạy như bay, gió thổi qua khe cửa sổ đang mở, khi đang chờ đèn xanh Trình Niệm nắm lấy cánh tay anh: "Này, anh có biết người ta nói rằng ghế phụ là để cho vợ ngồi, hay là tốt nghiệp xong anh cưới em đi?"
Mạnh Kinh Niên đột nhiên sững người, nhìn sang phía Trình Niệm với đôi mắt lạnh lùng. Trình Niệm xấu hổ rụt tay lại, hối hận vì những gì mình vừa nói. Giờ cô mới nhận ra rằng mình đã quá tham lam.
Sau khi đến trường, Mạnh Kinh Niên ở lại với cô mà không nói một lời nào cho đến khi ký túc xá mở cửa. Sau khi ổn định chỗ ở, cô đứng ở ven đường vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Kinh Niên. Mạnh Kinh Niên kéo cửa kính xe xuống và nói: "Trình Niệm, tôi nghĩ rằng sau này chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa.”
Trình Niệm trợn mắt há mồm, cô chưa kịp phản ứng thì xe của Mạnh Kinh Niên đã rời đi.
Bảy ngày, Mạnh Kinh Niên chỉ cho cô giấc mơ bảy ngày.