Có Tiêu Dật và những người đi theo hộ tống, hành trình tiếp theo chẳng còn xảy ra điều gì bất trắc. Hơn nữa, huyện Cảnh Ninh cũng cách Tây Kinh không xa, chỉ đi chưa đầy nửa ngày đường, Tây Kinh đã hiện ra trước mắt.
Cổng thành Tây Kinh nguy nga tráng lệ, dân chúng cùng xe ngựa ra vào tấp nập, tạo nên cảnh tượng nhộn nhịp. Những thường dân khi thấy đoàn người của Tiêu Dật lập tức rất khéo léo nhường đường, nhờ vậy họ nhanh chóng tiến vào Tây Kinh mà không mất chút thời gian nào.
Dọc đường, Từ Tĩnh cùng mấy người khác ngồi trên cỗ xe ngựa mà Tiêu Dật tạm thời cho mượn. Xe ngựa vẫn do Trần Hổ và Trình Hiển Bạch thay nhau điều khiển. Khi vừa qua cổng thành, Từ Tĩnh đã dịch đến gần cửa xe, nói với Trần Hổ ý định của mình. Trần Hổ lập tức ghìm cương, cho xe tấp vào ven đường.
Trần Hổ đang định theo lời Từ Tĩnh tiến lên báo cho Tiêu Dật, thì Tiêu Dật, người đang cưỡi ngựa phía trước không xa, dường như đã nhận ra điều gì. Hắn xoay ngựa, tiến lại gần, môi mím thành một đường thẳng, dường như đoán được điều mà Từ Tĩnh muốn làm.
Hắn định đi thẳng tới bên xe ngựa hỏi han, nhưng Trần Hổ đã bước tới trước, tươi cười nói:
“Tiêu Thị Lang, Từ nương tử nói vô cùng cảm tạ các vị đã hộ tống suốt quãng đường. Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tự mình tìm nơi an trí, không dám làm phiền thêm. Từ nương tử nói do chân không tiện, nên không thể đích thân xuống cảm tạ ngài được. Trước khi rời Tây Kinh, nương tử nhất định sẽ đến nhà bái phỏng…”
Trần Hổ vốn cho rằng, việc Từ Tĩnh hứa sẽ đến nhà là để bày tỏ lòng cảm kích với Tiêu Dật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT