Tiêu Hoài An chậm rãi kể:
“Con thấy chuyện này rất lạ, liền bước tới hỏi thăm. Nhưng các nha dịch đứng trước cổng nha môn trả lời với thái độ rất tệ. Họ nói rằng cậu bé này đã đến đây mấy ngày rồi, cứ khăng khăng rằng phụ thân cậu định giết mẫu thân cậu. Nhưng mẫu thân cậu hiện giờ vẫn bình an vô sự, tất cả chỉ là lời nói một phía của cậu. Ai biết cậu có đang tưởng tượng lung tung không?
Cậu bé sống ở một thôn nhỏ tên là Dương Giác, nằm ở lưng chừng núi, cách huyện thành nửa ngày đường. Trong khi chưa có chuyện gì xảy ra, nha môn dĩ nhiên không muốn nhận vụ án này.
Họ thậm chí còn nói rằng việc để cậu bé khóc mấy ngày trước cổng mà không đuổi đi đã là rất nhân từ rồi.”
Từ Tĩnh thoáng ngẩn ra, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Nàng cũng hiểu, việc các nha môn từ chối không phải không có lý. Dù chỉ phụ trách một huyện, nhưng nha môn lại phải quản trăm công nghìn việc với nhân lực ít ỏi. Bảo họ huy động sức lực chỉ vì lời nói chưa được kiểm chứng của một đứa trẻ thì thật khó chấp nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play