Lưu thị tròn mắt nhìn: "Các ngươi chỉ cho chúng ta ăn những thứ này thôi sao?"
Sắc mặt Lục nhị lão gia đần chuyển thành màu đen: "Tại sao bọn họ lại có thế ăn ngon như vậy?"
Rõ ràng đãi ngộ mà nhóm người Tống Minh Diên nhận được đã chạm trúng vào nỗi đau của Lục nhị lão gia. Ông ta không cam lòng khi thấy mình phải chịu thua thiệt, càng căm tức khi nhìn thấy Lục lão phu nhân và những người đã tự xin tách ra khỏi gia tộc lại có cuộc sống thoải mái như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả ông ta.
Chẳng phải điều này chứng tỏ, chính đám người nhị phòng của ông ta mới là gánh nặng sao? Không có họ, đại phòng Lục gia lại càng phát đạt hơn?
Không đợi dịch thừa lên tiếng, Tống Minh Diên đã cười nhàn nhạt nói: "Chúng ta tự dựa vào sức lực để ăn bữa cơm này, nếu các ngươi có bản lĩnh thì cũng tự mình kiếm ăn đi! Các ngươi là con cháu Lục gia bao lâu nay, chẳng lẽ còn chẳng làm được gì nên hồn, toàn là phế vật không dùng được hay sao? Thật vô dụng, đến ta còn thấy xấu hổ thay các ngươi đấy."
Trong nhóm của Lục nhị lão gia có ít nhất 10 đến 20 thanh niên tráng kiện, nếu bọn họ chịu làm việc thì có lẽ cũng không đến nỗi phải khổ sở thế này.
Trước kia, chi đại phòng đã bao bọc, nuôi dưỡng cả chi nhị phòng, còn bọn họ thì cứ thản nhiên hưởng thụ, không hề cố gắng tiến thân, thậm chí còn tham lam vô độ, mọi thứ đều để chi đại phòng gánh vác, cuối cùng lại quay sang nói chi đại phòng là phế vật. Đúng là từ "phế vật" còn nói nghe nhẹ nhàng.
Lục Tư Ninh đánh no căng, lau miệng rồi ngây thơ hỏi: "Tẩu tẩu, tại sao bọn họ không ăn thịt vậy? Có phải không ăn được thịt không?"
Lời của Tống Minh Diên đã là một nhát dao chém vào Lục nhị lão gia, câu hỏi của Lục Tư Ninh lại là một nhát dao bổ trợ tuyệt hảo.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play