Phải chăng tẩu tẩu đang tự làm mẫu cho mình? Ninh Ninh lập tức hiểu ra, cô bé liền học theo tẩu tẩu, hét lên rồi lao về phía trước: "Tẩu tẩu, để ta giúp tẩu!"

Thân hình bé nhỏ của cô bé như viên pháo nổ, Lục Nhị phu nhân chẳng kịp giữ lại, trong chớp mắt đã thấy cô bé lao đến bên cạnh Tống Minh Diên.

"Ta là nhị cha của ngươi!" Lục Tư Ninh hùng hổ tuyên bố, rồi liền thử nhọn răng cắn mạnh vào chân của Lưu thị.

"A!!!" Lưu thị hét lên đau đớn, mặt mày dữ tợn, định duỗi tay đẩy Lục Tư Ninh ra.

"Tiểu thư! Nô tỳ cũng tới!" Hạnh Nhi chộp lấy một cây gậy gỗ,"bốp" một tiếng, đập chính xác lên tay của Lưu thị khi bà ta vừa giơ lên.

Thấy vậy, mấy tiểu bối nhà Lục Bùi Thanh cũng quên cả sợ hãi, ùn ùn nhào lên, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.

Lục nhị lão gia nhìn thấy con dâu bị đánh đến chật vật, giận run người, giơ ngón tay chỉ vào Tống Minh Diên, khuôn mặt già đỏ bừng lên vì phẫn nộ: "Thật là phản rồi! Vân Sinh, ngươi không quản bọn họ sao? Sao lại để mặc chúng gây náo loạn như vậy?"

Lục lão phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên đáp: "Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi tuổi tác đã cao, chẳng lẽ còn muốn tính toán với bọn trẻ?"

Lục Đại phu nhân nhìn Lưu thị bị đánh đến mức phải bỏ chạy, trong lòng chỉ thấy hả hê. Nghe lời của Lục lão phu nhân, bà liền thu hồi ánh mắt, khẽ cười: "Nương nói phải, nhị thúc công, ngài đừng tức giận, tuổi tác lớn mà giận nhiều thì lại chẳng tốt lành gì. Bọn trẻ chúng ta sẽ tự mình giáo dưỡng, dọc đường đi cũng mong các ngươi rộng lượng hơn."

Nhìn Lục nhị lão gia lúc xanh lúc đỏ, sắc mặt thay đổi liên tục, Lục lão phu nhân trong lòng thật hả dạ, nếu không phải bận thân phận, thật sự muốn hò reo cổ vũ cho Diên Diên một trận. Những người này đúng là đáng bị đánh! Nếu không phải là người trong tộc, bà đã muốn cho mỗi người hai bạt tai.

Thứ gì đây! Người nhà bà ra ngoài vào sinh ra tử, đám kẻ vô dụng này ngồi hưởng phúc ở hậu phương chẳng phải cũng là nhờ sự bảo vệ đó sao? Vậy mà bây giờ lại quay ra trách móc, oán hận. Đúng là một lũ bạch nhãn lang không biết cảm kích!

Từ lúc Tống Minh Diên đánh Lưu thị, ánh mắt Lục Bùi Phong đã chăm chú dõi theo nàng. Đối với những lời chỉ trích của tộc nhân, hắn chỉ cười lạnh nhạt, bởi sớm đã hiểu rõ bộ mặt của họ. Điều khiến hắn bất ngờ hơn là việc Tống Minh Diên ra tay vì Lục gia.

Khi Tống Minh Diên giáng tát Lưu thị, Lục Nhị phu nhân đã âm thầm đi dâng bạc cho quan sai để họ nhắm mắt làm ngơ. Đám tộc nhân chỉ biết ăn chơi hưởng lạc ấy vốn chẳng có lòng trung thành hay đoàn kết gì với Lục gia. Ngay cả Lưu thị bị đánh, cha chồng bà ta là Lục nhị lão gia cũng không dám mất mặt mà ra tay với tiểu bối.

Đến lượt chồng của Lưu thị là Lục Tường, sau khi ăn hai cú đấm cũng không dám tiến lên nữa.

Con cái của họ cũng vậy, nhìn thấy mẫu thân bị đánh, chỉ biết đứng bên khóc lóc, đứa lớn nhất cũng đã 11,12 tuổi nhưng chẳng có lấy một chút dũng khí như Ninh Ninh mới 5 tuổi.

Người thân cận còn như vậy, những người khác lại càng chẳng mấy ai muốn can thiệp, cùng lắm là mở miệng trách móc vài câu.

Nhưng Tống Minh Diên nào phải loại người mà chỉ vì trách móc vài câu liên dừng tay? Càng trách, nàng lại càng khiến Lưu thị gào lên to hơn.

"Mày là con tiểu tiện nhân dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi! Cả Lục gia chỉ toàn quân bán nước, cả ổ phản quốc!... Ôi trời! Đừng đánh nữa, mau nhả ra! Con nhãi này, mày là chó à? Cứu mạng!"

"Màu kiểu họ ra đi! Thật là phản rồi, ta là trưởng bối của các ngươi đấy! Dám đối xử như vậy với ta, coi chừng bị sét đánh!"

"Ai da! Đau đau đau, ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Đừng đánh nữa! Làm ơn, đừng đánh nữa!"

Lưu thị bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khổ sở không nói nên lời, tóc tai rối bời như ổ quạ, đây là lần đầu tiên bà ta được chứng kiến đám tiểu bối Lục gia khó đối phó đến vậy.

Nghĩ đến chuyện còn phải cùng họ đồng hành trên suốt quãng đường lưu đày còn lại, trước mắt bà ta bỗng tối sầm lại.

"Trở về."

Nghe Tống Minh Diên hạ lệnh, Lục Tư Ninh đang níu chặt tóc của Lưu thị lập tức buông tay, vội vã chạy về đứng cạnh nàng.

Tỳ nữ Hạnh Nhi cũng thả gậy xuống, đứng cạnh ba đứa trẻ khác, giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lưu thị.

Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, định đứng dậy, nhưng vừa nhúc nhích, cơn đau từ những vết thương khiến bà ta quằn quại đến rơi nước mắt.

"Lũ tiểu tạp chủng này, xuống tay cũng thật độc ác!" Lưu thị trừng mắt giận dữ nhìn lũ trẻ, nhưng lại bị ánh mắt như cười như không của Tống Minh Diên ép phải cúi đầu, rùng mình sợ hãi, thậm chí cảm thấy vết thương còn nhói buốt hơn.

Nhận ra không thể giở thói cũ, Lưu thị đành hậm hực thu hồi ánh mắt oán hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play