Lục nhị lão gia ở đâu cũng được người khác nể trọng, nhất là sau khi Lục lão gia qua đời, ông ta kế thừa vị trí tộc trưởng. Đến cả Lục lão phu nhân cũng phải nể mặt ông ta đôi phần, lời nói của ông ta trong gia tộc chẳng con cháu nào dám trái lệnh. Thế mà hôm nay, ông ta liên tục phải chịu thiệt trước Tống Minh Diên, chỉ cảm thấy uy nghiêm của tộc trưởng bị thách thức.
Dựa vào thân phận tộc trưởng, Lục nhị lão gia quay về phía Lục lão phu nhân, hùng hổ trách mắng: "Dương thị, Vân Sinh giao cả gia nghiệp lớn cho ngươi chăm sóc, mà ngươi lại dạy dỗ hậu nhân kiểu này sao?
Đầu tiên là sinh ra những đứa phá hủy cơ nghiệp của tổ tông trong phút chốc, giờ lại dưỡng thành đám con cháu dã man, độc ác. Ngươi không hổ thẹn với thân phận của mình, không thẹn với lòng tin Vân Sinh đã giao phó cho ngươi sao!"
Ngón tay run run chỉ thẳng vào Lục lão phu nhân, ông ta tức giận đến mức nước miếng phun ra: "Ngươi quả thực đã làm nhục tông phụ của Lục gia chúng ta!"
"Hôm nay, nếu ngươi không nghiêm trị đám con cháu càn rỡ này theo tộc quy, ta sẽ chính thức trục xuất bọn chúng khỏi gia tộc. Lục gia không chứa chấp kẻ còn nhỏ mà tâm địa đã thâm độc, chẳng phân biệt tôn ti."
Trong gia tộc, Lục nhị lão gia quyền cao chỉ kém Lục lão phu nhân, nếu không phải vì bà đã bị tước đi thân phận cáo mệnh phu nhân, Lục nhị lão gia nào dám ngông nghênh như vậy. Ngày xưa, nếu bà có ý muốn trục xuất Lục nhị lão gia, hẳn chẳng ai dám nói một lời phản đối.
Nhưng bây giờ, phủ Trần Quốc tướng quân đã suy tàn.
Trong mắt tộc nhân Lục gia, Lục lão phu nhân cùng các con cháu chính là kẻ tội nhân khiến họ bị liên luỵ phải lưu đày, dĩ nhiên sẽ không còn được kính trọng như trước.
Lục nhị lão gia dám lớn tiếng hạch sách Lục lão phu nhân mà không nhằm vào Tống Minh Diên hay các tiểu bối chỉ vì muốn phô trương quyền thế và địa vị của mình trong gia tộc.
Nếu hôm nay Lục lão phu nhân cúi đầu theo lời ông ta, ngày mai những kẻ kia sẽ không ngừng đạp lên đầu bà mà tác oai tác quái.
Lục lão phu nhân nhìn quanh một lượt, thấy không ai lên tiếng bênh vực, bà nghiêm giọng quyết định: "Không cần ngươi trục xuất, chúng ta sẽ tự thỉnh trục xuất! Nếu không thể vinh nhục cùng nhau, từ nay đường ai nấy đi, khỏi ràng buộc!"
Bà lạnh lùng tiếp lời: "Ngươi không có tư cách dạy ta dạy con cháu thế nào. Dù chúng có không bằng ai, cũng vẫn hơn lũ phế vật chỉ biết ăn chơi trác táng của ngươi gấp ngàn lần!"
"Ta để lời ở đây, từ nay trở đi, hưng suy của dòng Lục Vân Sinh không liên quan đến các ngươi. Hưng, các ngươi không hưởng nổi, mà suy, chúng ta cũng không cầu xin miếng cơm thừa!"
Ngay lúc ấy, Lục Bùi Phong đã dùng ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, viết lên tấm áo tù đã xé. Nghe lời của Lục lão phu nhân, tay hắn càng thêm nhanh nhẹn, quyết tâm mạnh mẽ.
Viết xong nét bút cuối cùng, Lục Bùi Phong đặt huyết thư trước mặt Lục lão phu nhân, như thể chỉ cần chậm một chút bà sẽ đổi ý.
"Nãi nãi, xin lập ước làm chứng."
Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn tôn tử, lời bà đã nói ra chẳng lẽ còn muốn thu lại, nghĩ đến nhanh như vậy, hẳn là sớm đã có ý niệm này trong đầu.
May mắn bà cũng coi như đã nhìn rõ bộ mặt thật của đám người này, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, loại người chỉ biết chung hưởng phú quý, không thể cùng nhau hoạn nạn, giữ lại có ích lợi gì.
"Được! Lập ước làm chứng!"
Bà cắn ngón tay, viết tên mình cùng trượng phu lên huyết thư, rồi ném thẳng cho Lục nhị lão gia, lạnh nhạt nói: "Thiêm đi!"
"Ngươi, các ngươi..."
Lục nhị lão gia cho rằng đưa ra việc trục xuất khỏi gia tộc thì Lục lão phu nhân sẽ kiêng dè mà thỏa hiệp, nào ngờ bà lại kiên cường đến vậy!
Ông ta cầm lấy huyết thư, nhất thời có chút không giữ nổi thể diện.
Hít sâu một hơi, ông ta cố nén cơn giận đang bốc lên trong lồng ngực mà nói: "Được lắm! Đây là do các ngươi tự nói! Ngày sau, các ngươi có hối hận, Lục gia chúng ta cũng tuyệt đối không thu nhận lại các ngươi!"
Liên can lão nhược bệnh tàn, ông ta chờ xem họ sống thế nào mà không cần Lục gia! Ông ta muốn xem ngày họ phải quỳ xuống cầu xin mình!
Đầy bụng tức giận, Lục nhị lão gia đảo mắt nhìn quanh, thấy không có bút, liền túm lấy tay con trai, cắn ngón tay hắn ta rồi ấn xuống tờ huyết thư, khiến hắn ta đau đến nỗi phải kêu thảm.
Tống Minh Diên nhìn ngón tay bị cắn của con trai Lục nhị lão gia, rồi lại nhìn Lục Bùi Phong với đầy thương tích mà vẫn không cau mày lấy một cái, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Như thế nào mà cùng là họ Lục, giữa người với người lại khác xa đến thế? Đúng là nhục mạ cái họ Lục này.
"Làm sao vậy?" Lục Bùi Phong nhận ra ánh mắt của Tống Minh Diên, quay lại hỏi nàng.