Tống Minh Diên liếc mắt đáp: "Trên đường đi ngươi nghe ta sai khiến là được, đến nơi lưu đày rồi thì bỏ qua đi."

"... Được."

Lục gia vừa ăn xong bánh bao thì quan sai liền giục lên đường.

Bọn họ cho phạm nhân một nén hương để nói lời từ biệt với thân nhân, cũng đã coi như khoan dung, nhưng nếu ai dây dưa không dứt, lập tức roi giơ cao, không chút nể tình.

"Nhanh lên!"

Đoàn người dưới sự thúc ép của quan sai nối đuôi nhau bước ra khỏi cổng thành, không ai dám đi chậm một bước, sợ rằng chậm trễ sẽ phải lãnh chịu đòn roi.

Khi đi được một quãng, quay đầu lại nhìn tường thành mỗi lúc một xa, họ mới chợt tỉnh ngộ, nhận ra rằng họ đã thật sự phải rồi khỏi kinh thành. Từ nay về sau, suốt đời không được bước chân vào kinh.

Có người vì sợ hãi tương lai mà tuyệt vọng bật khóc: "Phản quốc chỉ có Lục gia, vì sao chúng ta cũng phải chịu tội cùng họ!"

"Tất cả là tại Lục gia nuôi ra đứa con bất hiếu! Đại tướng quân vinh hoa không màng, phú quý không hưởng, vì sao phải câu kết với Tây Sở?"

"Các ngươi làm gì không làm, sao lại chọn việc bất trung bất nghĩa, còn muốn kéo cả tộc chôn cùng sao? Nơi lưu đày đó là chỗ ăn thịt người đấy!"

Khi tội danh đã đóng dấu tội dân, đời đời con cháu họ mãi mãi không ngóc đầu lên được!

Cái gì làm tể làm tướng, cái gì mà quan gia tiến tước, tất cả đều không có!

Lục gia bị liên lụy, tộc nhân xung quanh đều giận dữ nhìn chằm chằm vào đoàn người của Lục lão phu nhân. Đối diện với những lời chỉ trích, oán trách từ chính tộc nhân, Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân chỉ biết im lặng, chẳng thể đáp lại.

Người ngoài đã ép họ đến đường cùng, không ngờ đến cả người trong tộc cũng tàn nhẫn như vậy. Người ngoài có thể nói là ngu muội vô tri, nhưng với chính tộc nhân của mình, Lục lão phu nhân còn có thể nói được gì? Bà liệu có cần nói gì nữa?

Khóe môi lão phu nhân khẽ mím lại, trong lòng trào dâng một nỗi bất lực sâu sắc. Chỉ qua một đêm, tóc mai của bà bạc thêm nhiều, ảm đạm và lạnh lẽo. Lúc này, bà thậm chí không còn đủ tâm tư để tranh cãi với họ.

Lục Đại phu nhân tức giận đến đỏ hoe mắt: "Các ngươi còn có lương tâm không? Sao có thể thốt ra những lời độc địa như vậy?!"

Trước sự phẫn nộ của Lục Đại phu nhân, đám tộc nhân chẳng những không hổ thẹn, trái lại còn cứng đầu đáp trả: "Chúng ta nói có sai sao? Nếu không phải vì Lục Phong, chúng ta làm sao rơi vào cảnh khốn khổ này!"

Lục Đại phu nhân trừng mắt giận dữ nhìn kẻ vừa nói, ngực phập phồng kịch liệt: "Trượng phu ta, Lục Phong, là người chính trực đỉnh thiên lập địa, không phụ lòng Hoàng Thượng, không phụ lòng lê dân bách tính. Ông ấy chưa từng phản quốc!"

"Hắn chưa từng phản quốc, vậy vì sao biên cương lại rơi vào tay Tây Sở? Nếu không thông đồng với địch, vì sao hắn lại chạy, lại chết ở nơi chiến trường?"

"Các ngươi có bản lĩnh thì đem chứng cứ lên trình với Hoàng Thượng! Ở đây nói lảm nhảm có ích gì? Tội trạng đã định, chẳng lẽ Hoàng Thượng lại vu oan cho các ngươi?"

Trong đám người, một phụ nhân mặt xương xẩu, môi mỏng, ánh mắt xếch lên đầy khinh miệt, nhìn Lục gia với vẻ hận thù không hề che giấu.

Lục Đại phu nhân giận đến không nói thành lời, những người xung quanh cũng tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Đúng lúc này, Tống Minh Diên bước lên hai bước, túm lấy vạt áo phụ nhân kia, mạnh mẽ tát một cái vang dội vào mặt bà ta.

Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, đám đông trở nên im phăng phắc.

Hạnh Nhi kinh ngạc đến ngẩn người, thầm nghĩ tiểu thư thật mạnh mẽ! Còn Lục Tư Ninh thì há hốc mồm, nhìn bóng dáng của Tống Minh Diên mà chỉ cảm thấy lúc này nàng vô cùng cao lớn.

Lục đại tẩu Lưu thị ôm mặt, khó tin nhìn Tống Minh Diên, hét lên: "Ngươi làm gì thế hả?!"

"Đánh ngươi đấy, ngươi không đáng bị đánh sao? Ngươi không đáng đánh, ta sao phải đánh ngươi?"

Tống Minh Diên quét mắt nhìn đám tộc nhân im như ve sầu mùa đông, cười lạnh: "Học cái thói ăn xong rồi lại quay ra mắng người ở đâu đấy?"

"Ăn cho béo trục béo tròn, dưỡng đến da dày mặt bự, giỏi giang lắm nhỉ? Nếu ngươi có bản lĩnh thì phun hết cơm nhà Lục tướng quân đã nuôi các ngươi ra đã rồi hãy lớn tiếng mắng chửi!"

Lưu thị giãy giụa, định giơ tay cào vào mặt nàng: "Ngươi là ai, cũng dám dạy dỗ chúng ta?"

Tống Minh Diên trở tay lại tát thêm một cái thật mạnh khiến Lưu thị lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất, nàng nhếch môi cười lạnh, giọng đầy vẻ khinh miệt: "Ta là cha ngươi đấy! Dám đánh trả? Cho ngươi mặt mũi à?"

Hai cái tát trời giáng của Tống Minh Diên không chỉ khiến Lưu thị sững sờ, mà ngay cả đám tộc nhân của Lục gia cũng không khỏi kinh hãi, nhất thời chẳng ai kịp ngăn cản.

Lục Tư Ninh tròn xoe đôi mắt đen láy, trong lòng như bừng sáng. Hoá ra "làm cha" người khác là phải ra tay như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play