Dụ Hoài Ninh đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nam Xuyên.
Nam Xuyên đối diện với ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa của cậu, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác căng thẳng. Trong thời gian làm việc ở đây, anh đã nghe không ít chuyện về những "thành tích vẻ vang" của Dụ Hoài Ninh — những lời lẽ cay nghiệt, độc ác nhất trên đời cũng có thể thốt ra từ miệng cậu ta không một chút do dự.
Đôi mắt anh hơi cụp xuống, như đang chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận những lời chỉ trích gay gắt.
Dụ Hoài Ninh thấy biểu cảm của anh ta, khóe môi cong lên, ".... Muốn tôi nói, Dụ thiếu, cần gì phải so đo với một nhân viên phục vụ nhỏ bé?"
Trong giọng nói của cậu không còn sự sắc bén như mọi khi, trái lại, lại mang theo một chút ấm áp, như đang khuyên bảo.
Mọi người đều ngẩn người, đồng loạt hướng ánh mắt về phía cậu. Đây... là Dụ Hoài Ninh sao? Cậu ta, mà cũng có thể nói ra những lời như thế này?
Dụ Tiện không dấu vết mà đánh giá cậu, ánh mắt lóe lên, “Tôi so đo sao?”
Dụ Hoài Ninh đặt ly rượu xuống, nhướng mày nói thẳng: "Nếu Dụ thiếu không hài lòng với nhân viên phục vụ này, tôi có thể giúp anh. Rất đơn giản, chỉ cần chửi rủa cậu ta, rồi bảo giám đốc ở đây đuổi cậu ta đi, hoặc tìm người đánh một trận…"
Nếu là trước kia, nguyên chủ chắc chắn sẽ làm những việc này.
Nhưng cậu cố tình nhấn mạnh câu 'Tôi có thể giúp anh', khiến ý nghĩa câu nói hoàn toàn thay đổi — người cố tình làm khó người khác là Dụ Tiện, còn cậu chỉ là người nghe lệnh và thực hiện theo.
Câu nói này dù lời ẩn ý hay rõ ràng đều đắc tội hoàn toàn với Dụ Tiện.
Nếu là người khác biết trước vận mệnh tương lai, có lẽ điều đầu tiên họ làm là tìm cách ôm đùi các nhân vật chính. Nhưng cậu muốn nghĩ cách sử dụng thủ đoạn của mình để kiểm soát vận mệnh.
Cậu lựa chọn lên tiếng không phải vì muốn xoát độ hảo cảm với nam chính Nam Xuyên mà vì cậu không nhìn nổi thái độ hống hách, diễn trò của Dụ Tiện! Trong truyện gốc, nguyên chủ chạy trước chạy sau theo chân Dụ Tiện nhưng bị hắn ta lừa dối không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Sau khi Dụ Tiện biết được sự thật về thân thế, hắn đã không chút do dự mà bán đứng nguyên chủ để bảo vệ bản thân. Rõ ràng nguyên chủ cũng là người mang dòng máu thật sự của nhà họ Dụ, nhưng kết quả, sống còn không bằng một kẻ ‘thiếu gia giả mạo’!
Thật nực cười!
Dụ Hoài Ninh suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nhìn thẳng vào Dụ Tiện, ánh mắt có vẻ như là khuyên nhủ chân thành, "Dụ thiếu, việc chúng ta dạy dỗ anh ta thật ra rất đơn giản, nhưng nếu việc này truyền đến tai ông nội, thì cả anh và tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy."
Câu này mang ý nghĩa sâu xa.
Bề ngoài, Dụ Hoài Ninh như đang bảo vệ cho chính mình, nhưng thực tế cậu lại tự đưa mình vào tình huống đầy khó xử.
Phóng tầm mắt khắp tầng lớp quyền quý ở Liễu Thành, có ai mà không biết?
Dụ lão gia đối với cháu trai Dụ Hoài Ninh thì giữ thái độ hờ hững, nhưng đối với cháu trai lớn Dụ Tiện lại luôn quản giáo nghiêm khắc. Dù tính cách của Dụ Tiện bên ngoài có quái đản và tùy tiện làm bậy, nhưng trước mặt ông nội hắn, hắn ta cũng không dám tỏ ra bất kính.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ.
Lá gan của Dụ Hoài Ninh thật sự quá lớn! Cư nhiên dám đem Dụ lão gia ra để đối phó với Dụ thiếu!
Sắc mặt Dụ Tiện trở nên vặn vẹo, hắn nghiến răng la lớn, “…Dụ Hoài Ninh, sao mày dám!”
Cậu cười như không cười, "Dụ thiếu, đừng nóng vội mà, việc này làm hay không làm, làm như thế nào, quyền quyết định chẳng phải đều ở trong tay anh sao? Tôi chắc chắn sẽ nghe theo anh."
Dụ Tiện cảm thấy tim mình chợt thắt lại, hắn nghĩ đến một khả năng —— nếu chính mình thật sự ở nơi này dạy dỗ Nam Xuyên, thì Dụ Hoài Ninh sẽ chạy đến trước mặt ông nội mách lẻo! Tên này hiện giờ không có nơi nương tựa, hôm nay nó không phải đến tìm mình nịnh bợ mà là muốn mượn cơ hội ghi điểm trước mặt ông nội!
“Dụ thiếu?” Có người dè dặt gọi hắn.
Dụ Tiện càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, "còn không mau cút khỏi mắt của bổn thiếu gia.”
Lời này là nói cho Nam Xuyên nghe.
“Cảm ơn Dụ thiếu.”
Nam Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt như có điều suy nghĩ mà lướt qua Dụ Hoài Ninh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Dụ Hoài Ninh hoàn toàn không để đoạn nhạc đệm này ảnh hưởng, ngửa đầu uống cạn ly champagne, thong dong đứng dậy, “Dụ thiếu, tôi cũng không quấy rầy mọi người nữa.”
Điểm mấu chốt dẫn đến mối thù với Nam Xuyên đã bị phá vỡ, cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây nữa.
Dứt lời, cậu quay người rời đi.
Phía sau vang lên tiếng chai rượu vỡ, ngay sau đó là tiến quát đầy phẫn nộ của Dụ Tiện, "Dụ Hoài Ninh! Tốt nhất mày đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!”
Dụ Hoài Ninh nghe thấy tiếng quát, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thích thú.
Chưa đi được mấy bước, ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại ở một nơi.