Không đến nửa phút, một nhân viên phục vụ tiến đến, “Xin lỗi đã quấy rầy, tôi mang rượu mới đến.”

Đây là lời nói thông thường của một nhân viên phục vụ, nhưng giọng nói ấy lại vô cùng ấm áp, dễ nghe, như thể lời nói có sức hút kỳ lạ, khiến mọi người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Một cô gái thốt lên một tiếng kinh ngạc nhỏ, ngay sau đó, có người nhìn vào tấm thẻ của người nhân viên hô tên, “... Nam Xuyên?”

Dụ Hoài Ninh ngẩng đầu, và ngay lúc đó, một tiếng vang quen thuộc vọng đến trong đầu.

【—— Đinh! Xin ký chủ chú ý! Nhân vật trung tâm của thế giới này đã xuất hiện, thân phận: Nam chính.】

Đến lúc nhân vật chính lên sàn diễn rồi.

Dụ Hoài Ninh cảm thấy trong lòng có chút không vui, nhưng anh vẫn giữ im lặng và quan sát người mới đến.

Tác giả luôn có sự thiên vị đối với nhân vật chính của mình, Nam Xuyên cũng vậy anh ta có diện mạo vô cùng xuất sắc, vẻ đẹp tuấn mỹ với ngũ quan sắc nét khiến người khác không thể không chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù nhìn từ góc độ nào, cũng có thể nói anh ta là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Ở đây, không gian xa hoa đến mức ngay cả đồng phục của nhân viên phục vụ cũng được làm từ vải tây trang cao cấp. Bộ trang phục được cắt may vừa vặn, hoàn toàn tôn lên vóc dáng của nam chính.

Trong đó, một cô gái nhà giàu có ngoại hình nóng bỏng, tiến sát lại gần Nam Xuyên, với sự táo bạo trực tiếp hỏi: “Anh trai nhỏ Nam xuyên ơi, anh có thể cho em phương thức liên lạc được không?”

“Cần gì phải xin phương thức liên lạc, cứ lên lầu thuê phòng luôn đi.” Một nam sinh huýt sáo, cười đùa ồn ào. Ở K, nhiều người đang say, hứng thú bất chợt nổi lên và họ sẽ tìm người lăn lộn trên giường.

Nam Xuyên nghe thấy câu nói lộ liễu đó, đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét, anh bình tĩnh đáp: “Rượu đã đến đủ rồi, nếu không có chuyện gì quan trọng tôi sẽ không phiền các vị tiếp tục thưởng thức.”

“Chờ một chút.” Cô gái giàu có lúc nãy đổi thái độ, ánh mắt lưu luyến nhìn Nam Xuyên, “Giúp chúng tôi mở chai rượu đi.”

“Vâng, xin chờ một lát.” Nam Xuyên giả vờ không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của cô, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, khom lưng làm công việc của mình.

Một cô gái khác bất chợt lên tiếng, “Sao tôi lại cảm thấy anh Nam Xuyên có chút quen mắt nhỉ?”

“Cái khuôn mặt này...” Một người bị gợi lên sự tò mò, cẩn thận nhìn lại. Anh ta đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Dụ Hoài Ninh, ngạc nhiên trêu chọc, “Có vẻ hơi giống Ninh thiếu nhỉ?"

Dụ Hoài Ninh lắc lắc ly rượu, nhưng không nói gì.

Nguyên chủ và nam chính thực chất là anh em họ có quan hệ huyết thống. Gia đình họ Dụ sở hữu gen tốt, vì vậy diện mạo và thần thái của họ có điểm tương tự.

“Quả thật rất giống.” Một người bên cạnh tiếp lời, còn ám chỉ thêm một câu, “Ninh thiếu, nếu không nói gì, tôi còn tưởng rằng ngài và cậu nhân viên này mới là anh em cùng huyết thống đấy.”

Câu nói này rõ ràng nhằm làm giảm đi thân phận của Dụ Hoài Ninh, cả nhóm liền cười vang lên.

Giữa tiếng ồn ào, không biết là ai chế nhạo, “Không phải người một nhà thì không thể cùng vào một cửa, không chừng nhà họ Dụ cũng chỉ dùng mắt để nhận thân thích thôi…”

“Bọn mày không nói lời nào thì sẽ chết sao?!” Dụ Tiện ánh mắt sắc bén, đột nhiên nổi giận. Hắn bất ngờ giơ chân đá mạnh, khiến cả bàn rượu loảng xoảng rơi xuống, phát ra âm thanh loảng xoảng.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Dụ Hoài Ninh bình tĩnh cầm ly rượu, che đi nụ cười châm chọc nơi khóe miệng.

Nhóm người này, cái hay thì không nói lại thích đi nói những điều ngu ngốc.

Phải biết rằng, từ trên xuống dưới của Dụ Tiện, đặc biệt là đôi mắt, chính là điểm khác biệt lớn nhất so với những người trong nhà họ Dụ. Trong truyện gốc, ông cụ Dụ luôn ghét bỏ đôi mắt phượng của hắn, cho rằng chúng giống mắt con gái, không có khí chất của một thiếu gia nhà họ Dụ.

Dụ Tiện trời sinh thích làm trung tâm của sự chú ý, tận hưởng cảm giác được mọi người tôn vinh. Nhưng từ khi Nam Xuyên xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thậm chí khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy cơ không rõ ràng.

Cảm giác chán ghét và địch ý bỗng nhiên dâng lên.

“...Nam Xuyên? Cậu đúng là người được yêu thích, quả thật rất phù hợp với công việc ở đây.”

Ngay khi Dụ Tiện tức giận đá bàn, Nam Xuyên đang mở chai rượu không kịp phòng bị. Chưa kịp rót xong, chai rượu đã rơi xuống đất, rượu bắn tung tóe, văng lên đầy người Nam Xuyên.

Nam Xuyên nghe thấy lời châm chọc vô lý, nhưng không kịp bận tâm đến sự lúng túng của mình, anh khẽ cúi người xin lỗi, "Dụ thiếu, xin lỗi, là tôi nhất thời không cầm chắc."

"Một câu xin lỗi liền xong việc?" Dụ Tiện cười nhạo, nhân cơ hội tiếp tục phát tác. Hắn tính cách ăn chơi trác táng, so với những con nhà giàu khác, chỉ có hơn chứ không kém. Chẳng qua người khác sợ hãi hắn vì có thế lực nhà họ Dụ phía sau, không dám nói nhiều lời.

"Dụ thiếu, chai rượu này chưa khui, tôi sẽ bồi thường." Nam Xuyên hạ mắt, làm lơ cơn giận của hắn, vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường lệ, rồi hỏi: "Ngài còn muốn tôi làm gì nữa?"

Chỉ trong một tháng làm việc ở đây, anh đã sớm nhận ra một điều. Nếu kẻ có tiền muốn cố tình gây khó dễ, thì họ sẽ tìm đủ lý do không chính đáng. Dù có khúm núm cầu xin hay xin lỗi, cũng chỉ khiến họ càng thêm trêu chọc.

“...Cậu!” Cơn tức giận trong lòng Dụ Tiện dâng lên. Không hiểu vì sao, hắn không thể chịu nổi cái thái độ điềm tĩnh của người phục vụ này!

Dụ Hoài Ninh nhìn chằm chằm hai người đang giằng co, ánh mắt hơi dao dộng trước bầu không khí vi diệu này.

Theo tình tiết trong sách, nguyên chủ bị Tống Hân bày mưu ép ra bỏ nhà đi. Không có chỗ dựa, cũng chẳng có bản lĩnh gì, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định tìm cách nịnh bợ người anh họ Dụ Tiện của mình.

Ở K tìm được nhóm người Dụ Tiện, nguyên chủ tự bỏ tiền túi mời khách, tình cờ gặp được tình huống éo le này.

Dụ Tiện trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng hắn lại nghĩ rằng việc "dạy dỗ Nam Xuyên trước mặt mọi người" sẽ đánh giá thấp giá trị bản thân, vì thế hắn đã giao tình huống rối rắm này cho nguyên chủ.

Nguyên chủ, vì muốn lấy lòng Dụ Tiện, không ngần ngại mở miệng vũ nhục Nam Xuyên, thậm chí còn âm thầm tìm người dạy dỗ và cướp đi toàn bộ tiền lương của Nam Xuyên.

Trên thực tế, “cha ruột” của Nam Xuyên đã chống chọi với căn bệnh ung thư suốt một thời gian dài, khiến gia cảnh từ giàu có dần trở nên kiệt quệ.

Nam Xuyên buộc phải đến làm việc tại K để kiếm mức lương cao, trang trải chi phí điều trị cho cha mình. Thế nhưng, số tiền lương kiếm được lại bị cướp mất, việc điều trị bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, và cuối cùng, cha anh không thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt đó…

Việc này như một vết dao khắc sâu trong lòng nam chính. Thường xuyên qua lại như thế, anh đã đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nguyên chủ.

……

Quay về hiện tại.

Dụ Tiện rất tức giận trong lòng, nhưng lại không muốn nói ra những lời cay nghiệt trước mặt mọi người, để tránh làm tổn hại đến hình tượng và giá trị bản thân. 

Hắn liếc nhìn Dụ Hoài Ninh ở góc, ở đây không phải có sẵn người ‘miệng tiện’ sao? Không bằng để cậu ta thay mình giải toả cơn tức này.

Nghĩ đến đây hắn lập tức mỉm cười ám chỉ, “Hoài Ninh, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Dụ Hoài Ninh ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đối diện với ánh mắt của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly.

Hoài Ninh?

Lúc này hắn lại cố ý gọi một cách thân mật.

Chỉ tiếc là từ đầu đến giờ, cậu không có ý định nhận cái nồi này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play