"Hai người có quen nhau từ trước sao?"
Đạo diễn ngạc nhiên khi nghe Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm nói "Đã lâu không gặp", ánh mắt trừng lớn như chuông đồng hỏi ra vấn đề.
Không trách được sao đạo diễn có phản ứng lớn, bởi vì địa vị và nhân khí* của họ quá chênh lệch nhau.
* nhân khí: đề cập đến mức độ phổ biến của một nghệ sĩ trong lòng người hâm mộ và sự chào đón của họ với những nghệ sĩ này.
Một người là siêu sao đỉnh lưu lượng, còn người kia thuộc tuyến mười tám mờ nhạt, từ khi debut đến nay chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Dựa theo quy tắc trong ngành giải trí, Khanh Khả Ngôn tham gia đóng phim điện ảnh và truyền hình đều là vào vai nam chính của những chế tác lớn, còn Bùi Như Niệm ngay cả tổ quay của ông ta còn không vào nổi thì lấy đâu ra cơ hội quen biết Khanh Khả Ngôn?
"Ừm..." Bùi Như Niệm miễn cưỡng đáp lại: "Là bạn học."
Thấy những nhân viên xung quanh đều có biểu cảm kinh ngạc, cô có thể tưởng tượng được khán giả sẽ bình luận như thể nào sau khi chương trình này được công chiếu.
Đảo thiếp, cọ nhiệt, kẻ vô danh muốn trục lợi...
Với tư cách là bạn cùng lớp của học viện điện ảnh, sự chênh lệch giữa cô và Khanh Khả Ngôn quá lớn.
Đạo diễn biết được họ là bạn học thì tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thuận thế đào sâu: "Vậy nên, trước đó thầy Khanh tới tham gia chương trình là vì biết trước cô Bùi cũng có tham gia đúng không?"
Ekip chương trình muốn đánh tiếng, chỉ khi Khanh Khả Ngôn thừa nhận mới có thể thuận thế xào CP ghép anh với Bùi Như Niệm.
Khanh Khả Ngôn nghe thấy vấn đề nhưng không trả lời, anh hướng ánh mắt sang nhìn Bùi Như Niệm.
"Đạo diễn, tình huống này là sao thế?" Bùi Như Niệm luống cuống vài giây, rất nhanh sau đó liền phản kích: "Đây chẳng phải là chương trình thực tế à? Sao còn có khâu phỏng vấn vậy?"
"Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tiếp tục." Đạo diễn lập tức nói xin lỗi, không can thiệp vào hai người bọn họ nữa.
Bình thường Bùi Như Niệm không tranh không đoạt, như thể không bao giờ cáu giận, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt. Nhưng thực tế, cô là một người thông minh lại thấu đáo, biết cách xử lý tình huống khéo léo.
Giống như vừa rồi vậy, vừa có thể tránh không trả lời vấn đề, vừa không đẩy tình cảnh đến trạng thái lúng túng, chừa cho đạo diễn một con đường lui.
Nhìn lại cuộc đời mình, chuyện duy nhất mà cô không xử lý tốt đó chính là vội vàng chia tay với bạn trai cũ.
Thật trùng hợp, bạn trai cũ hiện đang đứng đối diện cô.
Ai có nào ngờ... bạn trai cũ mà Bùi Như Niệm bạt mạng truy đuổi ba năm rưỡi và sau đó đơn phương chia tay, lại chính là đỉnh lưu Khanh Khả Ngôn.
Giờ phút này, cô đang đứng cạnh Khanh Khả Ngôn, trên mặt viết to hai chữ: Không xứng!
Vẻ mặt Bùi Như Niệm như không còn gì để luyến tiếc: [trời muốn diệt tôi.jpg]
"Thầy Khanh!" Bùi Như Niệm không dám tới quá gần, cô đứng cách anh chừng hai mét, cô dè dặt hỏi: "Sao anh lại tới tham gia chương trình này?"
"Có vài lý do cá nhân." Khanh Khả Ngôn nhìn lướt qua những ống kính xung quanh: "Không tiện nói."
"À à!" Bùi Như Niệm không hỏi tiếp. Cô nhớ tới nguyên nhân mình xuống lầu tìm anh nên bung ra 120% thành khẩn nói cảm ơn: "Chuyện kia, cảm ơn anh giúp tôi chuyển hành lý. Thật rất cảm ơn anh, đã phiền toái anh rồi."
"Không sao." Khanh Khả Ngôn đúng là tích chữ như vàng trong truyền thuyết.
Cơ mà những người quen thuộc Khanh Khả Ngôn đều biết, giọng điệu này của anh đã khác xa với vẻ lạnh nhạt thường ngày của mình. Tuy ngồi đó như một trích tiên, thế nhưng ánh mắt anh vẫn luôn trầm tĩnh nhìn sang Bùi Như Niệm.
"Tôi có chuẩn bị một món quà nhỏ tặng cho anh xem như cảm tạ, mong anh đừng chê cười." Bùi Như Niệm lấy quà tặng ra rồi nhờ nhân viên đưa giúp.
Tuy nhiên nhân viên tác nghiệp lại từ chối: "Đây là quay chương trình thực tế, nhân viên chúng tôi không thể can thiệp đến khách mời."
"Cái này..." Bùi Như Niệm không ngờ mình vừa nói thế với bên ekip, chưa gì đã bị đáp trả lại rồi.
Thiên lý luân hồi, ông trời không bỏ qua cho người nào.
Bùi Như Niệm một thân một mình nên chỉ có thể kiên cường, cô nhích tới một chút rồi đặt món quà vào góc bàn trước mặt Khanh Khả Ngôn, sau đó lập tức rụt tay về.
Hành động đó giống như một bé thỏ trắng, nhút nhát sợ sệt nhiều lần vượt qua ranh giới bị ăn sạch.
Khanh Khả Ngôn rũ mắt xuống, nhìn món quà cách khá xa đó, ý bảo mình không lấy tới.
Trong toàn bộ quá trình, nửa người dưới của cô như cắm rễ vào đất, cô nhích từng centimet một đến gần.
Trong màn ảnh của tổ ekip, hai người họ giống như hai đầu nam châm cùng dấu, ở giữa tồn tại một lực đẩy rất mạnh.
Khanh Khả Ngôn cầm lấy hộp quà và mở vỏ bao bên ngoài, là một ấm trà bằng gốm sứ, bên trong chứa lá hồng trà.
Tối hôm qua Bùi Như Niệm đã chuẩn bị năm phần quà khác nhau, cô vốn không định tặng cái này cho Khanh Khả Ngôn.
Cô biết rõ Khanh Khả Ngôn thích hồng trà, vậy nên mỗi lần chuẩn bị quà cho người khác, cô đều vô thức mang theo một hộp hồng trà.
Suy xét đến vấn đề hai người đã chia tay, trước đó cô còn định tránh né sở thích của anh để không khiến anh hiểu lầm, nhưng đến trước khi xuống lầu thì cô lại đổi ý.
Cô và Khanh Khả Ngôn, bốn năm trước đã qua quýt đi đến hồi kết rồi. Bây giờ hai người không hề có điểm giao nhau, cùng lắm cũng chỉ là cái danh bạn học cũ này thôi.
Hiện tại tặng quà là vì đang cùng ghi hình trong chương trình, mục đích của tặng quà là để người nhận có thể ưa thích chứ không còn nguyên nhân nào khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Như Niệm vẫn lựa chọn hồng trà, cố lấy hết can đảm để đưa cho Khanh Khả Ngôn.
"Cảm ơn." Khanh Khả Ngôn nhận lấy ấm trà, mở nắp ra và ngửi hương trà trong đó: "Trà ngon."
"Anh... Anh thích là tốt rồi." Bùi Như Niệm căng thẳng đến độ nói lắp một cái, cơ thể cô chậm rãi lùi về sau: "Thầy Khanh anh bận rộn, tôi..."
"Đợi chút." Trước khi cô kịp chuồn đi thì bị Khanh Khả Ngôn gọi lại: "Anh cũng có chuẩn bị quà."
"Hở?" Bùi Như Niệm cảm giác như tim mình ngừng đập mất một nhịp.
Người điều khiển trường quay nhắc nhở: "Mỗi khách mời đều có."
Bùi Như Niệm yên tâm và đi theo Khanh Khả Ngôn lấy quà tặng.
Trao đổi quà với nhau cũng bình thường mà đúng không?
Những quan hệ qua lại trong giới giải trí, nhân viên tác nghiệp cũng không xem như là chuyện quan trọng gì.
Mãi cho đến khi Khanh Khả Ngôn mở vali đồ của mình và lấy quà ra, mọi người xém chút đã kinh hoảng đến rớt cằm.
Những món quà mà Khanh Khả Ngôn chuẩn bị cho các khách mời đều là những nhãn hiệu xa xỉ phẩm do chính anh là người phát ngôn*.
* người phát ngôn: là người đại diện cho tiếng nói của doanh nghiệp/thương hiệu
Xa xỉ phẩm rất quý giá đối với người bình thường, nhưng đối với idol Khanh đỉnh lưu thì 80% là do phía thương hiệu tặng quá nhiều, tiện tay mang tới để biếu tặng thôi.
Nhưng món quà mà anh chuẩn bị cho Bùi Như Niệm lại hoàn toàn khác với những khách mời còn lại.
Khanh Khả Ngôn mở ra cái vali to nhất, lấy trong đó ra một cái gối ôm Pikachu thật to, còn cao to hơn cả Bùi Như Niệm.
Cô thích nhất là Pikachu, cô ôm lấy gối ôm lớn mềm mại, hứng thú luôn miệng nói cảm ơn.
Quần chúng vây xem chỉ cảm thấy Bùi Như Niệm thật dễ dụ, một cái gối ôm cũng chỉ đáng mấy trăm tệ thôi, còn chẳng bằng những món xa xỉ phẩm tặng cho các khách mời kia.
"Còn nữa." Khanh Khả Ngôn lại mở một vali khác và lấy ra mấy hộp được đóng gói trông khá đắt tiền, trên hộp còn có đính logo sang trọng do anh đại diện. Bùi Như Niệm rất cảm kích nhận lấy, sau đó còn đưa lên trước ống kính quảng cáo giúp nhãn hàng.
Tất cả mọi người xung quanh đều là người trong ngành, ít nhiều cũng biết được chút tin nội bộ. Khanh Khả Ngôn đúng thật là người phát ngôn cho những nhãn hàng sang trọng, nhưng anh đại diện cho những sản phẩm dành cho phái nam mà!
Vật phẩm vừa rồi tặng cho Bùi Như Niệm là sản phẩm thuộc phái nữ, do người khác làm người phát ngôn.
Phía thương hiệu sẽ không vô duyên vô cớ tặng cho anh sản phẩm mà không phải do anh làm người phát ngôn. Vì vậy, đồ vật này nhất định là do Khanh Khả Ngôn tự bỏ tiền túi ra mua.
Kết hợp với việc trước đó Khanh Khả Ngôn mang vali đồ lên giúp Bùi Như Niệm, và cả chủ đề cung hoàng đạo mờ ám kia.
Những nhân viên phía sau màn ảnh nhanh chóng trao đổi với nhau một ánh mắt.
... Ôi chết tôi rồi, quá ngọt!