Biệt thự giữa núi này được chia làm ba tầng, tầng một là phòng khách, phòng bếp và các khu vực chung, còn tầng hai và tầng ba là phòng ngủ.
Ekip bố trí cho nam nữ khách mời ở phòng kế nhau. Tầng hai có hai phòng ngủ lớn, có thể ở được một nam một nữ, tầng ba có bốn phòng ngủ, là loại khá nhỏ lại còn phải leo thang thêm một tầng lầu.
Diệp Linh ỷ mình là khách mời nữ nổi tiếng nhất ở đây nên đã chọn trước phòng ngủ ở tầng hai.
Nguyễn Manh và Bùi Như Niệm không có ý kiến gì mà còn rất vui vẻ khi ở chung tầng, tiện cho việc trò chuyện.
Mấy khách mời nam thì có vẻ khiêm nhường hơn, Thiệu Thiên Lương chủ động đề nghị ở tầng ba. Ngay sau đó, Vưu Mễ cũng chuẩn bị chọn tầng ba và bị Khanh Khả Ngôn giành trước.
"Ồ? Vậy tôi ở tầng hai." Vưu Mễ xòe tay ra khoe bộ móng dài: "Vừa hay, đôi tay này của tôi cũng không thích hợp để xách đồ."
Kế hoạch của Diệp Linh lại thất bại, cô ta liếc Vưu Mễ: "Anh là một người đàn ông mà để móng tay dài vậy làm gì?"
Vưu Mễ bóp bóp cổ họng, uốn éo trả lời: "Ngừa gái ngừa sen ngừa trà xanh chứ chi*."
* gái ở đây dùng với nghĩa châm biếm (bitch); sen trong "bạch liên hoa", ý chỉ những cô gái tỏ ra ngây thơ nhưng chẳng tử tế gì.
"Phụt..." Nguyễn Manh không kiềm được cười ra tiếng.
Trong biệt thự này không có thang máy, những vali đồ mà khách mời mang tới chỉ có thể tự mang về phòng.
Bùi Như Niệm thì còn được, dù sao cô cũng không nổi tiếng nên không quá đặt nặng hình tượng, cô chỉ mang theo một cái vali đồ.
Nhưng Thiệu Thiên Lương và Nguyễn Manh đều mang đến hai vali đồ nặng trịch, Khanh Khả Ngôn thì có đến hẳn tám cái. Thang bộ trong biệt thự vừa hẹp lại vừa dốc, muốn mang một cái vali lên đến tầng ba cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Làm sao bây giờ..." Vóc người Nguyễn Manh nhỏ nhắn, vốn không xách nổi cái vali.
"Manh Manh, để tôi xách giúp cậu cho, tôi mạnh hơn." Bùi Như Niệm vén tay áo lên, hình tượng bạn trai lý tưởng toả sáng.
"Niệm Niệm..." Nguyễn Manh cảm động ba giây, sau đó vội giữ cô lại: "Không được, cậu cũng là phụ nữ. Mấy cái phân đoạn này nên để cho khách mời nam biểu hiện chứ, đúng không anh táng tận lương tâm?"
Vưu Mễ không thể bê đồ, Khanh Khả Ngôn thì quá xa vời, trong tất cả mấy người này thì sinh vật giống đực có thể nhờ cậy được chỉ có mỗi Thiệu Thiên Lương.
"Ặc.. vậy thì đi." Thiệu Thiên Lương vững vàng bước sang và nhấc thử vali của Nguyễn Manh lên, xém chút trẹo lưng: "Bà cô ơi, em nhét cả cái núi Thái Sơn vào đây luôn hay sao vậy?"
"Đâu có!" Nguyễn Manh mở vali ra, bên trong đựng một chồng sách dày cộm, thảo nào lại nặng đến vậy.
Bùi Như Niệm: "Sao cậu mang theo nhiều sách thế?"
"Về việc tự tu dưỡng của diễn viên..." Nguyễn Manh không bịa tiếp được, đành phải trả lời thật: "Được rồi, là công ty muốn tôi thiết lập hình tượng ham học hỏi."
"Thì ra là thế." Bùi Như Niệm gật gật đầu, sắp xếp lại mớ sách kia một chút rồi trao đổi với Nguyễn Manh: "Mang hết những thứ này lên tầng ba rất tốn sức. Hay là chúng ta sửa soạn lại một chút, chỉ mang theo những thứ cần dùng lên, còn những thứ không dùng thì cất tạm vào kho ở tầng một, được không?"
"Được được..."
Vì muốn tiết kiệm được một chút sức lực, hai cô gái ngồi xổm xuống để thu xếp lại đồ đạc của mình.
Thiệu Thiên Lương dè dặt đi đến cạnh Khanh Khả Ngôn, hỏi vị đại thần này có muốn chuyển hành lý hay không. Nhân viên bên ekip chương trình cũng đến để xin ý kiến, chuẩn bị mang hành lý lên lầu giúp Khanh Khả Ngôn.
Ai dám làm phiền đỉnh lưu chuyển đồ?
Đó chẳng phải muốn ăn chửi à?
"Không cần." Khanh Khả Ngôn từ chối, ánh mắt anh chỉ một mực nhìn hai cô gái đang ngồi xổm thu xếp hành lý kia.
Bùi Như Niệm vốn chỉ mang theo nhu yếu phẩm nên không cần sắp xếp lại, hành lý của Nguyễn Manh sau khi thu dọn thì khối lượng cũng đã giảm đi được một nửa.
Bùi Như Niệm ước lượng cân nặng, lại chạy đến xem xét bậc thang và cho ra phương án vận chuyển: "Manh Manh, lát nữa chúng ta khiêng cái nhẹ lên, còn cái nặng để cho đàn anh giúp, được chứ?"
Nguyễn Manh tỏ vẻ đồng ý: "Được, tôi sẽ cố sức."
Thiệu Thiên Lương hỏi: "Tiểu Bùi, vậy còn vali đồ của em thì sao?"
Bùi Như Niệm: "Vali của em không nặng, đợi em xuống rồi tự mang lên."
Nguyễn Manh "ai ui" nhấc vali lên, rất có nguyên tắc nói: "Chúng ta cùng mang lên, không thể chỉ để mình cậu giúp tôi được."
Ba người bọn họ hì hục khiêng hành lý của Nguyễn Manh lên lầu.
Thang lầu không quá cao nhưng khá hẹp, không thể đi song song với nhau được. Bùi Như Niệm nâng vali đi ngược lên phía trên, toàn bộ quá trình đều phải cong lưng, tư thế rất chi thử thách lực lưng và lực chân.
Thật vất vả mới leo lên được tầng ba, cô cảm giác hai chân mình run run lên, nửa cái mạng nhỏ như sắp không còn vậy.
"Mệt quá, tay của tôi gãy luôn rồi!" Nguyễn Manh lắc lắc cánh tay, đáng thương hỏi Bùi Như Niệm: "Niệm Niệm, chúng ta nghỉ ngơi năm phút rồi hẳn xuống chuyển vali của cậu ha?"
"Cậu nghỉ mệt đi, tôi tự làm là được rồi." Bùi Như Niệm quen tự lập tự cường, vốn cũng không định để cho Nguyễn Manh trợ giúp.
"Vậy không được, chị em với nhau thì phải có khổ cùng chia!" Nguyễn Manh ưỡn ngực, còn nghịch ngợm bổ sung thêm một câu: "Có phúc thì tự mình hưởng."
"Chứ không phải là có phúc tôi hưởng, có khổ cậu tự lo hả?"
"... Niệm Niệm, hóa ra cậu vô tình thế ư?"
"Đúng vậy." Bùi Như Niệm nghiêm mặt, tạo dáng lạnh lùng. Kết quả, chỉ ngầu được ba giây đã bị chính mình chọc cười, hai cô gái cười đến cong người.
Thời gian vui vẻ vẫn luôn ngắn ngủi, hai cô gái nghỉ ngơi năm phút rồi lại thêm năm phút, lúc này mới sung sức trở lại. Hai người nắm tay đi ra khỏi phòng, sẵn sàng vật lộn với một vali khác nữa.
Vừa đẩy cửa phòng ra, Nguyễn Manh nhìn về phía góc đối diện thì thấy vali Pikachu của Bùi Như Niệm đã nằm sẵn ở đó.
"Niệm Niệm mau nhìn xem, có người mang vali lên giúp cậu rồi kìa!"
"Ơ?" Bùi Như Niệm cảm giác "thụ sủng nhược kinh"*, cô lầm bầm: "Là đàn anh mang lên giúp sao? Vậy mình phải cảm ơn anh ấy mới được."
* thụ sủng nhược kinh: được sủng ái/yêu thương mà lo sợ.
Người điều tiết tầng ba trả lời: "Không phải."
Nguyễn Manh: "Vậy đó là ai? Bên ekip cũng biết làm người một lần rồi à?"
"Cũng không phải." Người điều tiết cho một đáp án chính xác: "Là thầy Khanh, lúc anh ấy mang đồ của mình lên thì tiện tay cầm vali của cô lên đây luôn."
Tấm thân gầy yếu của Nguyễn Manh nhận được tin động chạm: "Tiện, tay? Hai chữ này có tính sỉ nhục rất mạnh đó..."
Bùi Như Niệm đơ người một lúc mới kinh hoàng nói: "Cảm ơn thầy Khanh, thật vô cùng cảm ơn. Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi..."
"Niệm Niệm, cậu nói cái gì đó?" Nguyễn Manh đụng cô một cái, nháy mắt ra hiệu một cách điên cuồng: "Nói cảm ơn thì phải đứng trước mặt người ta nói chứ, nhanh đi đi."
"Hả? Tôi thấy không cần phải..." Cơ thể Bùi Như Niệm có xu hướng rụt lại, cô căng thẳng nói: "Thầy Khanh chắc bận rồi, tôi..."
Người điều tiết: "Anh ấy không có bận."
Bùi Như Niệm: "..."
Người điều tiết: "Nhân viên vừa mới kết nối với thầy Khanh, bây giờ anh ấy đang chờ cô ở tầng trệt."
Bùi Như Niệm: ???
Ekip chương trình làm sao vậy?
Muốn để tôi chết ư!
"Niệm Niệm, nắm chặt cơ hội, nhanh đi nhanh đi!" Nguyễn Manh còn sợ đám đông chưa đủ lớn mà cứ liên tục giật dây Bùi Như Niệm, ánh mắt cô ấy đầy hưng phấn: "Khanh Khả Ngôn là nam Cự Giải, vô cùng hợp với cậu!"
Bùi Như Niệm không còn gì luyến tiếc: Bây giờ muốn sửa cung hoàng đạo có còn kịp không?
Trong nội tâm, cô rất rất không tình nguyện nhưng chẳng có cách nào phô bày ra, chỉ đành lề mà lề mề đi xuống lầu.
Những khách mời khác đều đang sắp xếp cho căn phòng của mình, cả tầng một to như vậy chỉ có mỗi Khanh Khả Ngôn tĩnh lặng ngồi trên vị trí mà Bùi Như Niệm đã ngồi vừa rồi.
Ánh mắt của anh bình thản, không buồn không vui nhưng có thể diễn giải hàng ngàn loại cảm xúc.
Bùi Như Niệm chống lại ánh mắt của anh, bầu không khí như ngưng đọng, xung quanh lâm vào cảnh tĩnh mịch.
--- Trong bốn năm rưỡi qua, cô đã vô số lần nằm mơ thấy anh. Trong mơ, Khanh Khả Ngôn lạnh lùng, căm phẫn, tàn nhẫn.
Nhưng sau khi chân chính gặp mặt, những tình tiết khiến Bùi Như Niệm sợ hãi ấy đều không có phát sinh.
Khanh Khả Ngôn chỉ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói của anh vẫn như trước.
"Đã lâu không gặp."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, thoáng cái đã kéo Bùi Như Niệm trở về với năm mười tám tuổi. Hoảng hốt khi bản thân lại biến về thành cô gái ngang bướng và bất chấp tất cả vì anh ta.
Hóa ra, dù xa cách nhau nhiều năm nhưng khi gặp lại, tim Bùi Như Niệm vẫn sẽ đập thình thịch chỉ vì một ánh mắt của anh.
"... Đã lâu không gặp." Bùi Như Niệm cố nén cảm xúc, nở một nụ cười ngọt ngào: "Đại minh tinh."