Đợi đến khi chương trình được công chiếu, kính mời toàn bộ thế giới gặm cùng với chúng tôi.
Lúc này, Bùi Như Niệm tránh đi máy quay, che ống nghe và hạ thấp giọng nói với Khanh Khả Ngôn: "Quay xong rồi, anh lấy quà về đi."
"Tại sao?"
Bùi Như Niệm: "Quá quý trọng, tôi không thể nhận."
"Em cảm thấy quý trọng?" Anh tắt thiết bị thu âm, giọng điệu không lạnh nhạt giống như bình thường, rõ ràng giọng nói đó còn kèm theo chút vui vẻ.
Khoảng cách của hai người rất gần, Bùi Như Niệm nghe được âm thanh khẽ khàng đó thì đúng là không cầm lòng được.
Vài năm không gặp, Khanh Khả Ngôn đã trút bỏ đi vẻ ngây ngô của năm đó, giá trị nhan sắc và khí chất của anh càng thêm ưu việt.
Đầu độc ngay trước mặt là trí mạng nhất.
"Tất nhiên rồi, tôi..." Bùi Như Niệm lùi về sau, ý đồ muốn chạy trốn sự mê hoặc của anh: "Tôi với anh không có quan hệ gì hết."
"Ừ, giai đoạn hiện tại thì không có." Khanh Khả Ngôn nhướng chân mày, đôi mắt sâu hút động lòng người: "Vậy trước kia thì sao?"
Bùi Như Niệm khẩn trương nuốt nước miếng, cô cúi đầu và tránh đi ánh mắt của anh, ngập ngừng nói lí nhí: "Đều là quá khứ cả rồi."
"Chỉ có em cho là chuyện quá khứ."
"Có ý gì?"
Khanh Khả Ngôn cong môi, sự vui vẻ càng biểu hiện rõ ràng hơn.
Đột nhiên anh tiến tới, gần như áp sát vào bên tai Bùi Như Niệm. Anh đang nói, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào bên tai Bùi Như Niệm, lướt qua vành tai nóng ửng đỏ hồng của cô, chếch xuống cổ và xuống cả mặt.
Trái tim Bùi Như Niệm đập rất nhanh, từng cái đập đánh trống lồng ngực như muốn nhảy thẳng ra ngoài. Cô chọc thẳng vào đó, nghe Khanh Khả Ngôn gọi tên mình.
Sau bốn năm rưỡi xa cách, lại lần nữa cô được nghe anh gọi cô bằng âm thanh quen thuộc đó, Bùi Như Niệm căng thẳng đến mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lý trí nói rằng cô nên chạy đi thật nhanh, không được để rơi vào hố lần nữa.
Nhưng mà cơ thể cô lại không nhúc nhích, cam chịu sa mình vào trong.
Sau đó, cô nghe được Khanh Khả Ngôn nói: "Anh đến đây là vì em."
---
"Tiểu Bùi, em sao vậy?"
Thiệu Thiên Lương kéo mở cửa phòng, nhìn thấy Bùi Như Niệm đang ôm con thú bông Pikachu, ngây ngốc ngồi xổm ở góc tường trông thật đáng thương.
Ánh mắt thiếu nữ đờ đẫn, vẻ mặt như cuộc sống đã không còn gì luyến tiếc, đã mất đi mộng tưởng đời mình.
"Đàn anh..." Nghe được giọng nói của Thiệu Thiên Lương, Bùi Như Niệm ngẩng đầu lên, ôm Pikachu từ từ đứng dậy.
"Ừ, đây đây." Chẳng hiểu tại sao, khi nghe cô yếu đuối gọi tiếng "đàn anh", Thiệu Thiên Lương bỗng dâng lên một kiểu tâm tư không hiểu nỗi... Là tình thương của cha chăng?
Nhất định là bởi vì bộ dáng lúc này của Bùi Như Niệm quá đáng thương nên mới khiến người ta đau lòng.
Bùi Như Niệm: "Đàn anh, em có thể thương lượng với anh một chuyện không?"
"Được, đi vào rồi nói." Thiệu Thiên Lương nhìn xung quanh.
Bây giờ không phải thời gian ghi hình, nhưng để đảm bảo đạt được mục đích nên anh ta để Bùi Như Niệm vào phòng, tránh camera để nói chuyện.
Bùi Như Niệm rõ ràng đang bức rức khó chịu, cô do dự mất vài phút rồi mới cẩn thận dò hỏi: "Đàn anh, đợt bỏ phiếu tối nay, chúng ta bầu chọn lẫn nhau được không?"
"Chọn lẫn nhau?" Thiệu Thiên Lương là MC chính của ekip nên rất rõ quy tắc bỏ phiếu.
Nếu nam nữ khách mời bầu chọn lẫn nhau chứng tỏ họ có cảm giác tốt về nhau, cả ngày hôm sau bọn họ sẽ được ở tạm thời ở cùng nhau với thân phân là người yêu.
Bùi Như Niệm rất xinh đẹp, tính cách dịu dàng, lại là đứa em gái cùng công ty nữa.
Cho dù cô không đề cập tới thì Thiệu Thiên Lương cũng sẽ chọn Bùi Như Niệm.
"Anh không có vấn đề gì, nhưng mà em phải nghĩ cho kỹ." Thiệu Thiên Lương nhắc nhở: "Nếu chúng ta bầu chọn cho nhau, vậy thì em không thể chọn Khanh Khả Ngôn được rồi."
Bùi Như Niệm lắc lắc tay: "Không không không, em không chọn anh ấy."
"Vì sao? Diệp Linh và Nguyễn Manh đều tranh nhau chọn anh ta cơ mà." Thiệu Thiên Lương tưởng rằng cô sợ những fan hâm mộ của nhà đỉnh lưu nên còn tốt bụng khuyên bảo: "Tiểu Bùi, đây là lần đầu em tham gia chương trình thực tế, phải học bung xõa một chút. Không cần nghĩ người hâm mộ sẽ chửi như nào, có chửi cũng là chuyện của sau này. Chúng ta là nhân vật của công chúng, sức chịu đựng phải tốt chứ, coi như bị chửi một hai câu thì có sao đâu? Người làm nghệ thuật sợ nhất không phải bị bôi đen, mà là sợ chìm."
"Ừ, em hiểu đạo lý này. Em không chọn thầy Khanh không phải vì sợ khán giả mắng chửi."
"Em... Tóm lại em phải nghĩ kỹ đi." Thiệu Thiên Lương đồng ý đề nghị của cô nhưng thế nào vẫn thấy miễn cưỡng: "Thật không ngờ mình phải ghép CP với đàn em mình."
"Em cũng không nghĩ tới, lần đầu diễn vai người yêu với đàn anh lại là trong một chương trình truyền hình." Bùi Như Niệm điều chỉnh tốt trạng thái, lịch sự cúi người chín mươi độ với anh ta: "Nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn."
Cùng lúc đó, ngay căn phòng đối diện.
Khanh Khả Ngôn đứng bên cửa sổ quan sát toàn cảnh núi rừng, trong mắt ngập tràn màu xanh biếc.
Trong quá trình quay "Hôn nhân mô phỏng", mỗi bảy giờ tối hằng ngày, nam nữ khách mời sẽ tiến hành bỏ phiếu cho nhau.
Ngày đầu tiên tham dự của sáu khách mời, phải tập hợp, gặp mặt và cả thu dọn phòng ở đã hao tốn khá nhiều thời gian. Bọn họ chỉ kịp chào hỏi lẫn nhau, thoáng cái đã đến giờ bỏ phiếu, gần như không có cơ hội để tìm hiểu sâu xa hơn.
Khách mời tiến hành lựa chọn lần thứ nhất dựa trên ấn tượng đầu tiên họ.
Chừng sáu giờ rưỡi, tổ ekip thông báo cho mọi người chuẩn bị bỏ phiếu thông qua loa phát trong biệt thự.
"Tới rồi!" Bùi Như Niệm vội vàng chạy xuống cầu thang.
"Niệm Niệm, chờ tôi với!" Nguyễn Manh vẫn còn đang ở tầng ba kêu gào: "Bổn tiên nữ phải sửa lớp trang điểm."
"Được rồi." Bùi Như Niệm dừng ở tầng hai, nhàm chán xoay tới xoay lui.
Ở tầng hai chỉ có hai phòng, chưa được treo bảng tên. Bùi Như Niệm đi ngang qua cửa một căn phòng, nghe loáng thoáng được giọng nói gắt gỏng của Diệp Linh.
"... Tôi mặc kệ, cô làm thế nào đấy để công ty nghĩ cách, tôi phải cùng một tổ đội với Khanh Khả Ngôn."
Diệp Linh đang nói chuyện điện thoại cùng với người đại diện, giọng điệu đang rất chi bực bội.
"Ha ha ha, tôi biết rõ Khanh Khả Ngôn lưu lượng cao. Cô ta không nhân khí không địa vị, tôi còn chướng mắt nữa là!" Diệp Linh ra vẻ trịch thượng, trong lời nói chứa đầy ngạo mạn: "Hoặc là cô tạo áp lực trực tiếp với bên ekip, ép bọn họ sửa đổi quy tắc. Nếu họ không muốn thì đừng ép tôi tố lại với ba tôi."
Người trong giới đều biết, Diệp Linh xuất thân từ nhà gia đình giàu sang quyền thế, cha là chủ của một công ty giải trí. Kỹ thuật diễn xuất của cô ta kém cỏi, tính tình thì chẳng ra làm sao, lại được diễn vai chính toàn nhờ vào tài nguyên mà người trong nhà dùng tiền để đập vào.
Người đại diện nghe cô ta nhắc đến "ba" thì không dám chậm trễ, lập tức thương lượng với công ty và ekip chương trình.
Bên ngoài phòng, Bùi Như Niệm nghe được như thế thì lo âu cắn cắn ngón tay mình.
Diệp Linh chuẩn bị tạo áp lực với phía đạo diễn, làm sao bây giờ?
Phải báo cho Khanh Khả Ngôn hay sao? Hay là nghĩ cách giải quyết thay anh ta?
Bùi Như Niệm vô thức nhăn mày, nghiến răng, ngón tay bị cắn chặt đến chảy máu nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Bùi Như Niệm ổn định lại cảm xúc, thử suy nghĩ phương án giải quyết.
Thứ nhất, mặc dù gia đình Diệp Linh có quyền thế, nhưng Khanh Khả Ngôn cũng là đỉnh lưu, bên tổ ekip đều không dám đắc tội cả hai bên.
Thứ hai, Diệp Linh yêu cầu "cùng một tổ với Khanh Khả Ngôn" cũng không tổn hại gì đến anh ta.
Khanh Khả Ngôn tới là để tham gia chương trình thực tế về hôn nhân, không thể tránh khỏi việc tạo thành CP với người khác.
Đúng!
Anh ta sẽ phải ghép CP cùng với một người khác, dù không phải Diệp Linh thì cũng có thể là Nguyễn Manh, hoặc bất kỳ người nào khác.
Duy nhất không phải là Bùi Như Niệm.
"... Niệm Niệm, Niệm Niệm!" Nguyễn Manh liên tục kêu cô vài tiếng nhưng không có được nửa câu đáp trả nào.
Cô ấy nhích người qua, hô to một tiếng vào tai Bùi Như Niệm.
"Hả?" Bùi Như Niệm giật mình tỉnh mộng, nhả hàm răng đang cắn chặt của mình ra.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Làm gì mà nhập tâm vậy chứ!" Nguyễn Manh quan sát cô một cách cổ quái: "Còn cắn nát cả tay."
Được cô ấy nhắc nhở, Bùi Như Niệm mới phát hiện đầu ngón tay mình đang rỉ ra một ít máu đỏ thẫm.
"Không nghĩ gì hết." Bùi Như Niệm giấu tay sau lưng, triển khai kỹ thuật biểu diễn hoàn hảo của mình, điềm nhiên như không có việc gì và lái sang đề tài khác: "Đợi cậu lâu quá á, chúng ta mau xuống lầu thôi."
"Ừ ừ, đi bỏ phiếu." Nguyễn Manh kéo lấy cánh tay cô, bao đồng hỏi: "Niệm Niệm, cậu định bỏ phiếu cho ai?"
Bùi Như Niệm thành thật đáp: "Bầu cho đàn anh."
"Ồ? Vậy mà cậu không chọn Khanh Khả Ngôn!" Nguyễn Manh dùng ánh mắt "cậu sai lầm rồi" để dò xét cô.
"Tôi với đàn anh cũng xem như chỗ quen."
"Được rồi, lá phiếu nghĩa tình." Nguyễn Manh nhảy hai ba bước xuống cầu thang giống như bông hoa hồ điệp siêu vẹo. Cô ấy xoay người và ngước mặt lên, nghiêm túc chất vấn Bùi Như Niệm: "Cậu đã không chọn Khanh Khả Ngôn, vậy tôi có thể chọn anh ấy không?"
"..." Bùi Như Niệm tránh ánh mắt của cô ấy, giả vờ không quan tâm: "Cậu muốn chọn anh ấy thì sao phải hỏi tôi?"
"Bởi vì, trực giác nói cho tôi biết, cậu và Khanh Khả Ngôn rất hợp."