Tôi gặp Thẩm Tinh Thư trong một kỳ nghỉ tại quán bar, lúc đó anh ta là bạn của bạn của bạn tôi. Chúng tôi vốn không quen biết, không hề có chút giao tập nào.
Vậy mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã mất sạch khí chất, đứng hình tại chỗ.
Ngơ ngác nhìn anh suốt cả một lúc lâu.
Ai bảo anh ấy đẹp trai đến mức phi lý cơ chứ!!
Thẩm Tinh Thư tựa vào quầy bar, nhàn nhã rít thuốc, dáng vẻ lười nhác ấy nổi bật giữa đám đông ồn ào. Anh có một nét đẹp thanh cao, đôi mắt lạnh lùng, toát ra khí chất “cao lãnh” tự nhiên khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa mà không dám tiến gần.
Tôi tưởng rằng cả đời này sẽ chẳng có một chút liên quan gì đến anh, ai ngờ định mệnh lại thích trêu người.
Trời thương tôi, trong lúc mọi người đang náo nhiệt chơi “Thật hay thách”…
Thẩm Tinh Thư vận xui đến mức bốc trúng “Chọn một người để hôn”.
Cả bọn đều la hét cổ vũ điên cuồng.
Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy, anh ngước mắt nhìn quanh một vòng, rồi ánh mắt dừng lại… ngay trên tôi.
Mọi người cũng nhìn ra ý tứ trong ánh mắt anh, lại càng hò reo: “U là trời!”
Thẩm Tinh Thư đứng dậy, khẽ cười với tôi rồi lịch sự hỏi:
“Có thể không?”
Lúc ấy tôi như bị sét đánh: “Hả…?”
Cả bọn tiếp tục gào lên: “Nhanh đi, mèo con! Vừa nãy ai nhìn Thẩm Tinh Thư không chớp mắt hả?”
Thẩm Tinh Thư nghe họ gọi tôi là mèo con, hơi nhướng mày lặp lại một tiếng:
“Mèo con?”
Chỉ một tiếng đó thôi cũng khiến tim tôi ngứa ngáy.
Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.
Vừa gật đầu, Thẩm Tinh Thư liền ghé sát lại, khẽ chạm môi tôi như chuồn chuồn lướt nước.
“Được rồi, thế là xong nhé, dù sao… cậu nhóc này đỏ mặt như quả cà chua rồi.”
Nói rồi còn liếc tôi một cái.
Mặt tôi lúc đó đúng là đỏ bừng!
Mọi người bắt đầu trêu chọc tôi, hỏi Thẩm Tinh Thư:
“Ê! Anh Thẩm, sao lại chọn mèo con thế? Không phải vừa gặp đã yêu đấy chứ?”
Thẩm Tinh Thư cười như không cười:
“Người ta trông ngoan hơn mấy người nhiều.”
Lúc đó Thẩm Tinh Thư nào ngờ được, con mèo nhỏ trông ngoan ngoãn kia thật ra là con mèo hoang ranh mãnh đa tình.
Sau đó là tôi chủ động tỏ tình với Thẩm Tinh Thư, cũng là tôi tàn nhẫn nói lời chia tay.
Sáng hôm sau, không khí giữa tôi và Thẩm Tinh Thư ai cũng nhận ra là có vấn đề, nhưng tôi không định là người xuống nước trước, dù gì hôm qua cũng là lỗi của anh.
Cả buổi sáng Thẩm Tinh Thư không ra ngoài.
Tôi thì sửa soạn định đi gặp bạn trai mạng.
Khi đến quán cà phê đã hẹn, tôi đột nhiên phát hiện Cảnh Ngư đang lén lút theo dõi mình.
Tôi lười để ý đến cậu ta, muốn theo thì cứ theo.
Vừa vào quán tôi liền nhắn cho bạn trai:
“Đến chưa?”
Ngồi đợi vài phút, bên kia mới trả lời:
“Xin lỗi, hôm nay có việc, không đến được.”
Tôi nhìn thấy tin đó là tức bốc hỏa!
“Anh có chuyện gì?”
“Lần đầu gặp mặt đã cho tôi leo cây?”
“Cười chết tôi rồi.”
Tôi giận đùng đùng trở về ký túc xá, vừa đến cửa thì nghe thấy bên trong có hai người đang cãi nhau.
Lắng nghe kỹ thì là Thẩm Tinh Thư và Dương Mộc Triệu.
Tôi đang định làm người tốt can ngăn, thì Thẩm Tinh Thư nói ra một câu khiến tôi đứng chết trân tại chỗ.
“Sao? Vẫn không dám nhận mình là bạn trai mạng của Lâm Đông Miêu à? Sợ cậu ta nổi giận thì ngay cả bạn bè cũng không làm được? Dương Mộc Triệu, cậu đúng là có tâm cơ, nhưng quá nhát gan.”
Thì ra Dương Mộc Triệu chính là bạn trai mạng của tôi sao…?
Bảo sao hôm đó tôi nói mình đang yêu mà hắn chẳng phản ứng gì.
“Liên quan gì đến cậu?”
“Liên quan gì? Bây giờ là quan hệ cạnh tranh rồi đấy! Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy không thấy ghê tởm à? Hẹn người ta ra mà còn bùng kèo, Dương Mộc Triệu, cậu đúng là vô dụng.”