“Không, ta chỉ là...” Viên Thanh Thanh đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào.
“Chỉ là cảm thấy có chút không đành lòng? Ha...” Khúc Khuynh Mặc nở nụ cười, tiếng cười này không có hạ thấp, để cho người đuổi theo phía sau nghe được rõ ràng, “Ta hôm nay nói cho ngươi một chân lý, nếu ngươi là người thương hương tiếc ngọc, ngươi thương tiếc các nàng, các nàng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, nếu có một ngày ngươi không muốn thương tiếc nữa, chính là tội ác tày trời.”
Viên Thanh Thanh ngẩn người, không hiểu khúc Khuynh Mặc nói lời này là có ý gì.
Mấy người Phong Ninh nghiêng tai nghe, cũng không phát biểu ý kiến.
“Tựa như lúc trước, chúng ta đi ngang qua Phong thành giải quyết bọn cướp cứu mạng bọn họ. Trong mắt các nàng, người đã cứu người, thuốc cũng cho, thì chuyện trị liệu cho người khác cũng là chuyện đương nhiên, như thế nào còn có thể thừa lúc hỏa hoạn cướp bóc, thoáng cái đã muốn lấy ra nhiều bùa cao giai như vậy?” Khúc Khuynh Mặc cười, một chút cũng không thèm để ý Nguyên Kiêu ở bên cạnh.
Viên Thanh Thanh hồi tưởng lại, Ngô Bội nghe được thái độ của Khúc Khuynh Mặc liền biết chữa bệnh cho họ chỉ là tình thế ép buộc.
“Nếu các nàng cảm thấy ta tội ác tày trời, nhân lúc hỏa hoạn mà cướp bóc, vậy không bằng... Hãy ác hẳn cho họ thấy.” Khúc Khuynh Mặc nói, tươi cười rõ ràng, có chút phong lưu của các công tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT