Phương Duyệt Dung cả kinh.
Khúc Khuynh Mặc cũng hơi bất ngờ nhưng lập tức lại vui vẻ, không nhanh không chậm nhìn về phía nào đó, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhanh chóng nhảy lên trên võ đài.
Sắc mặt Phương Duyệt Dung ở dưới đài trắng bệch, không nghĩ tới sẽ đến lượt nàng ta tỷ thí cùng Khúc Khuynh Mặc nhanh như vậy!
Nếu như thực hiện kế hoạch lúc trước, vậy hiện tại nàng ta đã trực tiếp thăng cấp!
Đáng ghét, rốt cuộc là sai chỗ nào! Vì sao Chu Viêm trở thành người vắng mặt!
“Phương đại tiểu thư, đến ngươi rồi!” Người bên cạnh thấy Phương Duyệt Dung cắn răng trừng mắt nhìn trên đài không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu.
“Cút! Không cần ngươi mở miệng!” Phương Duyệt Dung quát mắng, liếc hắn ta một cái, vô cùng tức giận nhảy lên đài.
Người kia ngây người một chút, không hiểu mình đã sai ở đâu.
"Phương đại tiểu thư, thật đúng là trùng hợp, không ngờ trận thứ hai này lại đến lượt chúng ta.” Khúc Khuynh Mặc khẽ cười, trong mắt hiện ra một tia cười đùa.
"Hừ! Ai trùng hợp với ngươi!” Phương Duyệt Dung rút bội kiếm ra, mũi kiếm kéo lên, sử dụng võ kỹ công kích tới!
"Không phải trùng hợp, chẳng lẽ là định mệnh?” Khúc Khuynh Mặc hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen sáng ngời.
Kiếm của đối phương đã đâm tới trước mặt, mắt thấy đã sắp đụng phải y phục của nàng.
Khóe môi Khúc Khuynh Mặc khẽ nhếch lên, hai ngón tay vươn về phía trước, trường kiếm đâm tới mạnh mẽ bỗng nhiên dừng lại, liền bị kẹp giữa hai ngón tay nàng!
Phương Duyệt Dung cả kinh, dùng linh lực Ngưng Khí tam kỳ rút ra!
Thân kiếm không nhúc nhích mà vẫn gắt gao bị Khúc Khuynh Mặc kẹp vào ngón tay.
"Thanh Mạt, ngươi buông ra ngay!” Phương Duyệt Dung tức giận, lớn tiếng quát ra.
Giọng nói này vừa vang lên, dưới đài lập tức có tiếng nghị luận.
Sắc mặt nàng ta biến đổi, mặt đỏ rống to: "Thanh Mạt, ta giết ngươi!”
"Phương đại tiểu thư nói đùa sao, ngươi muốn giết ta thì cũng nên rút vũ khí ra trước đã.” Khúc Khuynh Mặc mỉm cười, nhìn thành kiếm bị mình kẹp lại, lại kinh hô: "A, hay là nói, Phương đại tiểu thư ngươi ngay cả kiếm cũng không rút ra được sao?”
"Ngươi, câm mồm!” Phương Duyệt Dung cắn răng, dùng khí lực toàn thân, nhưng mặc cho nàng dùng sức như thế nào, hai ngón tay đối phương kẹp kiếm của nàng, kiên cố tựa đá, dù làm thế nào cũng không rút ra được!
Tai nàng ta nghe tiếng nghị luận của người dưới đài nghị luận, dần dần biến thành cười nhạo.
Khóe miệng Khúc Khuynh Mặc nhếch lên, ngón tay buông lỏng.
Phương Duyệt Dung đang dùng sức, nào ngờ đối phương sẽ đột nhiên thu lực, trong tay buông lỏng, cả người nàng ta mạnh mẽ ngã về phía sau vài bước.
"A!” Nàng ta kinh hô một tiếng, chân sau dùng sức đạp xuống, ngăn chặn xu hướng lùi về sau!
"Phốc, ha ha...” Tiếng cười phía dưới đài càng lớn hơn, "Ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn đi lên so thí..."
Sắc mặt Phương Duyệt Dung chợt thay đổi, trừng mắt nhìn về phía sau.
Phía dưới tất cả đều là người cười to hoặc nhịn cười, căn bản không ai để ý đến sự tức giận của nàng ta.
Sắc mặt Phương Duyệt Dung càng khó chịu hơn, trên mặt như có lửa đốt.
Nàng ta phát hiện Khúc Khuynh Mặc đang đùa giỡn mình, trong mắt đều là sự phẫn nộ cùng oán độc, kiếm nhọn run lên, lần thứ hai vọt tới, "Thanh Mạt, ngươi đáng chết!”
“Phải không?” Khúc Khuynh Mặc cười khẽ, thanh âm tăng lên: "Phương đại tiểu thư nói chuyện mạnh miệng, nhưng phải cẩn thận đầu lưỡi đó.”
Vừa dứt lời, linh lực bát kỳ bỗng nhiên được triển khai.
"A!” Phương Duyệt Dung chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau đớn, còn chưa đụng phải Khúc Khuynh Mặc mà cả người đã bay ra ngoài!
“Ầm ầm!” Cơ thể nàng ta đập mạnh ra khỏi sân đấu.
"Thật mạnh, khí tức này là...” Sắc mặt mọi người dưới đài thay đổi, nhất thời quên mất chê cười Phương Duyệt Dung, tất cả đều ngây ngốc nhìn về phía người đứng trên đài.
Ngay cả thành chủ Lâm Thành trên đài quan sát cũng kinh ngạc.
Đây là Ngưng Khí bát kỳ?
"Không sai, là Ngưng Khí bát kỳ! Lúc này chỉ mới mười lăm tuổi, lại là một Phương Việt...” Trên đài quan sát có người xác định nói, trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.