Nhưng hiện tại, Khúc Khuynh Mặc lại đang đứng trước mắt nàng ta!

Phương Duyệt Dung thật sự không hiểu rốt cuộc là đã làm sai chỗ nào, nhưng nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đành phải nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn dùng ánh mắt để cắt nàng thành tám khối!

"Phương đại tiểu thư, ánh mắt này thật hung dữ đó.” Khúc Khuynh Mặc sợ hãi kéo dài khoảng cách với nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hy vọng đợi một lát nữa chúng ta không gặp nhau trên đài.”

Sắc mặt Phương Duyệt Dung lại thay đổi.

Nàng ta đã lĩnh giáo qua thực lực của Khúc Khuynh Mặc, trừ phi Khúc Khuynh Mặc bị đánh xuống võ đài trước, nếu không nhất định sẽ gặp được nàng!

Đến lúc đó chỉ sợ... Phương Duyệt Dung cắn răng, sắc mặt nhăn nhó.

Tỷ thí chung cuộc sắp bắt đầu, quan võ đài phía trên luyện võ trường, lục tục có người vào.

Cuối cùng tiến vào địa điểm là Triệu thế tử, Triệu Ngọc Thành.

Hôm nay hắn ta mặc y phục màu xanh của Thanh Y Vệ, dáng người thon dài đĩnh đạc, nhất cử nhất động vừa có sự ưu nhã của quý tộc, lại có nét cương nghị của tướng quân, khuôn mặt tuấn tú như thường lệ mang theo ý cười, tầm mắt hắn ta nhẹ nhàng liếc mắt nhìn võ trường, rồi dừng lại ở một nơi nào đó, cong môi mỉm cười.

Khúc Khuynh Mặc cảm giác được ánh mắt của đối phương, từ xa nhìn qua.

Triệu Ngọc Thành thu hồi lại tầm mắt, mỉm cười ngồi xuống vị trí chính, thành chủ Lâm Thành cũng ngồi xuống ghế bên phải, ngoài ra còn có một người cũng mặc trang phục của Thanh Y Vệ.

Hắn ta đứng bên cạnh Triệu Ngọc Thành, dáng người cường tráng, mặt không có biểu tình khác lạ, nhìn qua có thể đoán tuổi tác không kém Triệu Ngọc Thành là bao.

Quan trên võ đài hô yên lặng một lát, Triệu Ngọc Thành đứng dậy bước về phía trước một bước, nhìn về phía võ trường phía dưới, giọng nói ấm áp, mơ hồ mang theo ý cười.

"Chư vị vừa có thể thành công đứng ở nơi này, thì nên biết Thanh Y Vệ tuyển chọn nhân tài từ trước đến nay đều công chính nghiêm minh, đây là lần tuyển chọn cuối cùng. Có thể giành được vị trí hai người đứng đầu trong cuộc thi, thì có thể theo ta đến doanh trại của Thanh Y Vệ, gia nhập trại huấn luyện mới, trở thành tân binh của Thanh Y Vệ!”

Hắn ta không nói nhiều, nói xong liền ngồi trở lại.

Ngoài ra, thành viên của Thanh Y Vệ cũng bước ra, rồi lấy ra danh sách tuyên bố tỷ thí bắt đầu.

“Trận đầu tiên, Phong Ninh của phủ thành chủ đấu với Chu Viêm của Chu Vũ Quán!”

Khúc Khuynh Mặc nghe được hai cái tên này, nàng sửng sốt một chút nhưng lại lập tức nở nụ cười.

Vận khí của Chu Viêm không tốt, nếu như trận đấu đầu tiên này không đến kịp, vậy cũng sẽ không có tư cách tham gia trận sau.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng thấy một thân ảnh màu trắng nhảy lên võ đài, dáng người phiêu dật, thân hình đĩnh bạt, thần sắc không nôn nóng, khuôn mặt tinh xảo lại ngây thơ, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác thường, rõ ràng là một thiếu niên ngây thơ hoạt bát, vậy mà hắn ta lại biểu hiện trầm ổn như lão nhân.

Khúc Khuynh Mặc nhìn, nhận ra thân phận của người này, tiểu công tử trong phủ thành chủ, Phong Ninh!

Nghe nói thiên phú của hắn ta cũng rất tốt, chỉ kém đại công tử Phương gia.

Nhìn hắn bây giờ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tu vi đã đến Ngưng Khí ngũ kỳ, quả thật cũng không tệ lắm.

Phong Ninh đứng ở trên đài khoảng thời gian một nén nhang, nhưng Chu Viêm còn chưa xuất hiện. Người phía dưới võ đài không khỏi nghị luận sôi nổi, nhìn trái phải, tầm mắt bay lượn trong đám người.

Qua thời gian một nén hương, Thanh Y Vệ phía trên quan võ đài rốt cục cũng có phản ứng.

"Trận tỷ thí này Phong Ninh thắng! Chu Viêm không thể đến võ trường, loại bỏ tư cách ứng cử viên của mình, và không bao giờ được tuyển!”

Giọng điệu nam nhân này lạnh lùng, ánh mắt liếc qua nhìn danh sách trong tay, trực tiếp gọi nhóm tiếp theo lên đài tỷ thí.

"Trận tiếp theo, y đồng Thanh Mạt đấu với Phương gia, Phương Duyệt Dung!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play